SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 143: TÔI ÔM BẠN ĐỜI CỦA MÌNH, ANH Ý KIẾN GÌ?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:56:02
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Lam Âm hỏi: “Vậy nên cô vẫn còn trách anh ấy đã lựa chọn từ bỏ cô vào ngày hôm đó?”

“Không.” Ôn Dao ôm gối nhìn đất bùn ẩm ướt dưới đất, lắc đầu, giọng nói rất nhẹ:

“Người sống trên đời đều có lựa chọn riêng, anh ta đã chọn lợi ích của mình, vậy thì bây giờ tôi cũng chọn thứ tôi muốn.”

Phương Lam Âm im lặng.

Còn gì có thể khó cứu vãn hơn việc hoàn toàn buông bỏ?

Ôn Dao biết mình không còn gì để nói nữa, vỗ vỗ quần áo rồi đứng dậy.

Gió rừng xào xạc, những hạt mưa nhỏ li ti lướt qua lá cây, rơi xuống vũng nước tạo thành âm thanh tí tách trong trẻo.

Phương Lam Âm gọi thêm vài tiếng phó đội trưởng Ôn, nhưng bóng đen đang đi trong bóng trăng loang lổ kia, vẫn không quay đầu lại.

“…”

Mưa tạnh vào lúc rạng sáng, không khí trong rừng trong lành dễ chịu. Ôn Dao đi trong khu rừng yên tĩnh này, trong đầu lại không ngừng nhớ lại giấc mơ trước đó.

Cấp bậc của dị năng giả có thể phân cao thấp, cô không nhìn ra cấp bậc của Thẩm Dật Xuyên, nên vừa rồi đã mượn cớ nói chuyện phiếm với Phương Lam Âm, cẩn thận cảm nhận cấp bậc dị năng của Mộc Sanh Sanh.

Cô ta thuộc hệ Mộc, cấp bậc dị năng là cấp 5, sở hữu hai năng lực là khống chế thực vật và trị liệu.

Dựa theo cốt truyện gốc trong giấc mơ, vậy có thể suy đoán ra, hiện tại cấp bậc dị năng của Thẩm Dật Xuyên là cấp 8 hoặc cấp 9…

Cấp bậc dị năng càng cao thì càng khó thăng cấp, cô đã trải qua muôn vàn khó khăn, g.i.ế.c vô số quái vật biển có lợi cho việc thăng cấp dị năng hệ Thủy, đến nay mới chỉ đạt đến cấp 6.

Nhưng Thẩm Dật Xuyên…

Đạn không b.ắ.n trúng anh ta, dựa vào dị năng thủy nhận để tấn công người khác, trước sự chênh lệch cấp bậc tuyệt đối, e là cũng không khả thi.

Tất cả những điều này, Ôn Dao không buồn là giả.

Cô đang thất thần, lại bước thêm một bước, không ngờ lại đụng phải một người.

Thẩm Dật Xuyên vẫn là bộ đồ đen đó, dáng người cao ngất, lúc này tóc mai ướt nhẹp, lông mày hơi nhíu lại, cả người trông có vẻ hơi chật vật.

Ôn Dao: “Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Dật Xuyên lại không trả lời câu hỏi này: “Lúc đó ở Bắc Châu, anh đã quay lại, anh đã lật tung biển xác, tìm khắp núi tuyết đó, chỉ là anh không tìm thấy em thôi. Anh ta, Quý Minh Trần, cũng chỉ là đến trước anh một bước mà thôi…”

“Ôn Dao, chẳng lẽ em thà tin Quý Minh Trần, thà làm bạn với đám giặc cỏ Đông Châu, cũng không muốn tin anh sao?”

“…”

Người đàn ông vừa phẫn nộ vừa không cam lòng nói, vẻ mặt vốn đã chật vật khi nói những lời này, lại càng trở nên thảm thương.

Ôn Dao chưa từng thấy Thẩm Dật Xuyên như vậy.

Ngây người một lúc lâu mới cụp mắt nói: “Anh đã từng cứu tôi, giúp tôi khi tôi yếu đuối, nhưng bao nhiêu năm qua tôi cũng đã đỡ vô số nhát d.a.o cho anh, cuối cùng còn bị anh bỏ rơi trên núi băng tuyết, tôi nghĩ chúng ta đã thanh toán xong rồi…”

“Lúc đó anh chỉ là vì!”

“Không quan trọng nữa, đội trưởng Thẩm.”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ôn Dao hơi nhíu mày, đôi mắt ôn hòa bình tĩnh lúc này đã có chút chán ghét.

Thẩm Dật Xuyên sững người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-143-toi-om-ban-doi-cua-minh-anh-y-kien-gi.html.]

Ôn Dao như vậy, xa lạ đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi, dù anh ta có muốn nói ra tình cảm chưa từng thổ lộ kia, cũng khó mở lời…

Ôn Dao vốn không có ý định động thủ với anh ta, đã tình cờ gặp rồi, vậy thì thử xem sao…

Cô vừa suy nghĩ xong, cơ thể đã ở trạng thái cảnh giác tuyệt đối, cô định dùng tiếng s.ú.n.g và đạn để chuyển sự chú ý của người kia, sau đó dùng thủy nhận tấn công từ phía sau…

Thẩm Dật Xuyên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, vẫn đang giải thích với cô: “Ôn Dao, em luôn thông minh, sẽ không không biết lãnh chúa đang điều tra sức mạnh của chúng ta, quy tắc của khu 13 Bắc Châu em cũng biết, chúng ta quá thân thiết là không được phép…”

Nhìn thấy người đàn ông bước tới gần, Ôn Dao nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nòng s.ú.n.g giấu trong tay áo bên trái lặng lẽ lộ ra, đồng thời lòng bàn tay phải lóe lên ánh sáng xanh lam.

Nhưng đúng lúc này…

“Đoàng——”

Tiếng s.ú.n.g vang lên.

Viên đạn b.ắ.n rơi vài cành cây, găm vào thân cây sau lưng Thẩm Dật Xuyên.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đồng tử của Thẩm Dật Xuyên co rút lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo trắng đang giơ s.ú.n.g sau lưng Ôn Dao, còn Ôn Dao không hề nổ s.ú.n.g cũng nhíu mày quay đầu lại.

Quý Minh Trần không biết đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, lúc này anh đã không còn vẻ mặt tươi cười như trước, đôi mắt hoa đào đen láy sâu thẳm, đôi môi mỏng xinh đẹp cũng mím thành một đường thẳng.

Ôn Dao: “…”

Rõ ràng không làm gì cả, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi như bị bắt gặp vụng trộm.

“Quý Minh Trần, sao anh lại…” Lời còn chưa dứt, cổ tay buông thõng bên hông đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm lấy, sau đó một lực kéo cô về phía sau, vai tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc nào đó.

Ngẩng đầu lên, là đường quai hàm thanh tú và đôi môi mỏng hé mở của người đàn ông, cùng với lồng n.g.ự.c bên cạnh khẽ rung, giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên từ phía trên: “Đội trưởng Thẩm đúng là có nhã hứng, tôi còn đang nói nửa đêm không ngủ thì đi đâu, hóa ra là ở trong rừng này nghe gió ngắm trăng…”

Ôn Dao bị ôm bất ngờ, theo bản năng muốn vùng vẫy.

Không ngờ cô vừa động đậy, thân thể lại bị xoay ngược lại, đồng thời sau lưng có thêm một bàn tay, dùng cách thức sâu sắc và chặt chẽ hơn để giam cầm cô trong lòng…

Ôn Dao ngẩng đầu lặng lẽ nhìn sắc mặt của người đàn ông, rất nhanh liền từ bỏ giãy giụa.

Qua lại lâu như vậy, cô không phải là không hiểu Quý Minh Trần, anh luôn không có tính khí gì, phần lớn thời gian đều rất dễ nói chuyện, dù là muốn ôm cô hay làm gì, đều rất ôn hòa và kiên nhẫn.

Trạng thái hiện tại này, rõ ràng là đang tức giận…

“…”

Tối nay, bọn họ không ở bên nhau, cả đêm cũng không nói được mấy câu.

Lúc này đột nhiên thấy cô và Thẩm Dật Xuyên xuất hiện một mình ở khu rừng bên này, suy nghĩ nhiều cũng là điều khó tránh khỏi…

Ôn Dao nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, đang định giải thích gì đó, không ngờ Thẩm Dật Xuyên bên kia giật mình, lên tiếng quát lớn trước: “Quý Minh Trần, buông cô ấy ra!”

Quý Minh Trần cúi đầu khẽ cười, bàn tay thon dài như ngọc khẽ vuốt tóc bên vai Ôn Dao, mái tóc đen nhánh rơi xuống vài sợi, phần còn lại rơi vào giữa ngón trỏ xinh đẹp của anh…

Còn bàn tay kia của anh, cũng từ từ trượt xuống từ sau lưng Ôn Dao, dừng lại ở eo vài giây, sau đó ấn chặt cơ thể cô vào lòng mình hơn: “Sao vậy…”

“Tôi ôm ấp bạn đời của mình, đội trưởng Thẩm cũng có ý kiến?”

Tuy lời nói của Quý Minh Trần ôn hòa trêu chọc, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Dật Xuyên lại sắc bén ẩn chứa sát ý.

Thẩm Dật Xuyên nhìn hai người cử chỉ thân mật, nhìn Ôn Dao lúc này đang được một người đàn ông khác ôm trong lòng, trái tim anh ta đau nhói.

Bạn đời?

Loading...