SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 144: HŨ GIẤM BÙNG NỔ THẬT ĐÁNG SỢ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:27:56
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự trùng kích về mặt thị giác cộng với nỗi đau to lớn trong lòng khiến anh ta tạm thời mất đi lý trí, không khỏi giơ s.ú.n.g trong tay lên, gầm lên: “Sao cô ấy có thể trở thành bạn đời của loại người như anh?!”

Tiếng s.ú.n.g vang lên, Ôn Dao giật mình.

Nhưng viên đạn lại hóa thành làn khói tan biến bên cạnh Quý Minh Trần.

Như thể tức cười, anh đột nhiên buông người trong lòng ra, xoay người cô lại.

Lưng Ôn Dao vừa vặn dựa vào thân cây tuyết tùng to lớn, Quý Minh Trần dùng bàn tay xương khớp rõ ràng vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên.

Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Quý Minh Trần, dường như muốn thông qua ánh mắt của anh để phán đoán tâm trạng của anh lúc này, đến nỗi hoàn toàn không để ý đến việc mình đang bị người đàn ông áp vào thân cây: “Anh đừng hiểu lầm…”

Mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc, cô còn chưa từng thấy anh tức giận như vậy.

Quý Minh Trần dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, cong môi cười nhẹ: “Nếu vị cựu đội trưởng Thẩm này của em vẫn còn mơ hồ như vậy, vậy thì để anh ta biết quan hệ của chúng ta.”

Nói xong, anh cũng không cho người ta thời gian phản ứng, cứ thế ngang nhiên hôn xuống, không hề kiêng dè ai.

Khi đôi môi mềm mại lạnh lẽo chạm vào nhau, Ôn Dao chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, tầm nhìn có một khoảnh khắc mơ hồ.

Hơi nóng lan ra từ giữa môi và răng, cô liếc nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Dật Xuyên đột nhiên xuất hiện vết nứt, và bóng dáng đang chạy tới.

Nhưng rất nhanh, một bức tường lửa khổng lồ bốc lên giữa bọn họ, chặn đường đi của anh ta…

Rừng sương mù tĩnh mịch không một bóng người trong đêm trăng, yết hầu xinh đẹp của Quý Minh Trần chuyển động dưới ánh lửa, anh không chỉ tùy ý cắn mút, cướp đoạt đôi môi của cô mà còn nâng tay cô đặt lên thân cây phía trên đầu, sau đó chậm rãi tách ra từng chút một, cho đến khi lòng bàn tay chạm vào nhau rồi lại nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay nhỏ mềm mại của cô.

Bên cạnh là những đám lửa bốc cháy ngùn ngụt, thiêu đốt vô số cây cối phát ra tiếng kêu răng rắc, phía sau là thân cây tuyết tùng thô ráp lạnh lẽo, còn trước mặt là một người đàn ông hôn cô sâu đậm, hung hăng, chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào bụng...

Lúc đầu, Ôn Dao cảm thấy như vậy rất không ổn, muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng sau khi bị hôn như vậy, cả người cô như con thỏ bị c.h.ế.t đuối, không còn chút sức lực nào để phản kháng, chỉ có thể để mặc đầu óc trống rỗng.

Cú sốc quá lớn, cô không thể suy nghĩ được gì nữa...

Âm thanh bên tai đột nhiên trở nên sắc bén, thời gian và không gian dường như đóng băng vào thời điểm này, mọi thứ dường như chậm lại.

Thẩm Dật Xuyên đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi, mấy lần muốn g.i.ế.c Quý Minh Trần, xé xác anh để trút giận, nhưng khi anh ta bước ra một bước, ngọn lửa lập tức bốc cao thêm một trượng, anh ta không phải là dị năng giả hệ Thủy mà là hệ Kim, cho dù cấp độ dị năng cao đến đâu cũng không thể vượt qua bức tường lửa dày đặc này.

Thiệu Đình Lương và Mộc Sanh Sanh vốn đang ngủ, cho đến khi bị tiếng s.ú.n.g không xa đánh thức, cả ba người họ lần lượt ra khỏi lều chạy đến, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì...

Đây rốt cuộc là tu la tràng gì vậy!

Chỉ thấy bên cạnh cây tuyết tùng đối diện bức tường lửa, hai bóng người chồng lên nhau, còn bên đội trưởng Thẩm bên này không thể nào lao qua kéo hai người họ ra.

Thiệu Đình Lương nuốt nước bọt, đứng ngoài xem náo nhiệt không dám hó hé, trong lòng thầm hô thật kích thích.

Phương Lam Âm trợn tròn mắt, cả người đều ngây ngẩn...

Mộc Sanh Sanh lại là người đầu tiên nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay Thẩm Dật Xuyên, vội vàng chạy tới: "Anh Dật Xuyên, anh Dật Xuyên, anh không sao chứ..."

Thẩm Dật Xuyên vốn chưa nhận ra, lúc này nghe Mộc Sanh Sanh nhắc nhở, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện quần áo trên cánh tay đã bị lửa thiêu rụi, lộ ra vài vết thương lớn nhỏ đỏ au, cháy đen.

Bên kia, Quý Minh Trần nhẹ nhàng buông người ra, những đám lửa cũng theo động tác buông tay của anh, lửa lập tức nhỏ lại cho đến khi tắt hẳn, chỉ còn lại một vệt đen cháy trên mặt đất trơ trụi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-144-hu-giam-bung-no-that-dang-so.html.]

Ôn Dao đỏ mặt, khi hoàn hồn đột nhiên chạm phải ánh mắt của mấy người bên kia, vẻ mặt càng thêm xấu hổ, theo bản năng quay mặt đi chỗ khác.

Quý Minh Trần cũng nhân cơ hội này, thuận thế ôm cô vào lòng: "Sợ cái gì."

Mục đích đã đạt được, khí thế lạnh lùng áp bức trước đó hoàn toàn biến mất, cả người lập tức khôi phục lại vẻ mặt như gió xuân trước đây.

Anh cong môi, nhìn mọi người: "Chỉ là trò chơi thú vị giữa những người yêu nhau thôi, không đến mức phải để nhiều người đến xem như vậy chứ?"

Ôn Dao nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Nhưng nghĩ lại vừa rồi là do mình không giải thích rõ ràng, cô cũng không thể trách hành vi trẻ con của người đàn ông trước mặt đêm nay...

"Quý Minh Trần, anh không cần phải như vậy."

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn cô, Ôn Dao tiếp tục nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em không phải, em chỉ là..."

Nhưng nghĩ đến Thẩm Dật Xuyên đang ở ngay gần đó, câu "muốn g.i.ế.c anh ta" đành phải tạm thời nuốt xuống.

Tuy nhiên, cuộc trò chuyện khe khẽ của họ bên này, trong mắt những người khác, lại hoàn toàn là một cảnh tượng khác.

Thẩm Dật Xuyên đỏ hoe mắt, nhìn chằm chằm Quý Minh Trần với vẻ muốn g.i.ế.c người, cho đến khi nhìn thấy Ôn Dao không những không tức giận vì sự vô lễ của Quý Minh Trần mà còn nói chuyện với anh bằng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy...

Cơn giận ngập tràn trong lòng anh như bị dập tắt đột ngột.

Thẩm Dật Xuyên gặp Ôn Dao từ chiều hôm qua, cô đều mang vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ đó, không chỉ không còn chút nụ cười nào trước đây mà cũng không còn nửa câu nói dịu dàng nào trước đây.

Cho đến tận bây giờ...

Anh ta nhìn thấy cô sau khi được buông ra không hề tức giận, cũng không trách móc, chỉ có chút xấu hổ nép vào lòng người đàn ông kia...

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Anh ta nhìn thấy cô khẽ cau mày, nhỏ nhẹ giải thích với người đàn ông kia, bảo anh đừng như vậy...

Anh ta trơ mắt nhìn thấy bộ dạng yếu đuối mà trước đây anh ta ghét nhất của cô, phô bày một cách triệt để và tùy ý trong vòng tay của một người đàn ông khác...

Lúc này anh ta mới hiểu ra, hóa ra không phải là không có, cũng không phải là cô đã thay đổi, chỉ là bộ dạng dịu dàng chu đáo đó của cô, đã không còn dành cho anh ta nữa.

Thẩm Dật Xuyên đứng sững tại chỗ, Mộc Sanh Sanh nói gì đó bên tai anh ta, anh ta không nghe rõ, cơn đau rát bỏng rát trên cánh tay anh ta dường như cũng không cảm nhận được.

Có sự mất mát lớn hơn, nỗi đau lớn hơn từ từ lan tỏa từ đáy lòng...

Loading...