SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 145: CÓ THỂ THÌ CÓ THỂ, NHƯNG TẠI SAO TÔI PHẢI NGHE THEO LỜI CÁC NGƯỜI?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:34:48
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta luôn nhớ, Ôn Dao trước đây không phải như vậy, Ôn Dao trước đây dù đối ngoại có quyết đoán đến đâu, có lý trí tỉnh táo đến đâu, cũng chỉ bộc lộ vẻ tiểu thư này với anh ta.

Cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại không nhịn được cúi đầu trước anh, đôi mắt trong veo đó luôn nhìn anh ta chằm chằm, nếu anh ta đáp lại, cô sẽ vui vẻ, nếu anh ta không đáp lại, cô sẽ buồn bã một mình...

Nhưng bây giờ, ánh mắt cô nhìn anh ta, chỉ còn lại sự bình tĩnh như nhìn người xa lạ, thậm chí không có chút oán hận trách móc nào.

"..."

Quý Minh Trần thu hồi ánh mắt, nhìn người trước mặt: "Chỉ là gì?"

Ôn Dao còn chưa kịp trả lời câu hỏi này thì Thẩm Dật Xuyên đột nhiên phun ra một ngụm máu, quỳ một gối xuống đất.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, Mộc Sanh Sanh cúi người đỡ anh ta: "Anh Dật Xuyên!"

Phương Lam Âm cũng vội vàng chạy tới: "Đội trưởng Thẩm?!"

Thẩm Dật Xuyên đỏ hoe mắt, giơ tay lau vết m.á.u trên khóe môi, khó khăn nói: "Trước đây tôi cứ nghĩ cảm xúc chỉ là sự quấy nhiễu, tình cảm đều là gánh nặng, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là trò cười."

Mộc Sanh Sanh không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng nhìn thấy không chỉ cánh tay anh ta đầy vết bỏng mà lúc này còn phun ra máu, cô ta không khỏi có chút bất bình, đứng dậy chất vấn Quý Minh Trần: "Không phải nói tạm thời nghị hòa sao? Vậy hai người đang làm gì thế này?!"

Ôn Dao nhìn Thẩm Dật Xuyên như vậy, cũng có chút nghi ngờ nhìn Quý Minh Trần.

Quý Minh Trần vừa rồi đi dạo trong rừng về thì tình cờ gặp hai người họ, nhớ tới những lời Thẩm Dật Xuyên ở Bắc Châu nói hôm đó, nhất thời tức giận nên mới có hành động vừa rồi, nhưng tình hình hiện tại dường như là...

Thẩm Dật Xuyên giả vờ phun máu, diễn khổ nhục kế?

"..."

Quý Minh Trần cũng không ngờ lại phát triển thành ra thế này, anh nheo mắt, giải thích: "Không phải tôi làm."

Ôn Dao cau mày chặt hơn: "Anh không cần giải thích đâu."

Có thể làm Thẩm Dật Xuyên bị thương thì càng tốt, nhưng vừa rồi Quý Minh Trần chỉ khống chế lửa thôi mà? Tại sao Thẩm Dật Xuyên lại phun ra máu?

Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự là mười tám món võ nghệ đều tinh thông, còn biết cả ám khí?

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao, đồng thời quay đầu cô lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi lại nghiêm túc giải thích một lần nữa: "Thật sự không phải anh làm."

"..."

Sao anh càng giải thích càng đen.

Ôn Dao đã sớm quen với sự xảo quyệt của Quý Minh Trần, cũng không nói gì thêm, cúi đầu mím môi, vì có chút ngại ngùng nên cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi nhìn về phía Thẩm Dật Xuyên.

Quý Minh Trần lại nắm lấy tay cô, mỉm cười giải thích trước cô một bước: "Làm đội trưởng Thẩm chê cười rồi."

"Vừa rồi chỉ là không muốn để người khác làm phiền hứng thú của chúng tôi nên mới thả lửa, không ngờ lại làm đội trưởng Thẩm bị thương, thật xin lỗi."

"..."

Thiệu Đình Lương bên cạnh từ người đứng ngoài xem náo nhiệt biến thành người ăn dưa: "?"

Minh trưởng quan quả nhiên là Minh trưởng quan, lời nói lật ngược trắng đen là một bộ một bộ...

Anh nào phải là không muốn để người khác quấy rầy mới thả lửa, bây giờ đã là đêm khuya rồi, trời còn chưa sáng, ngọn lửa của anh rõ ràng là sợ người khác không biết hai người họ đang thân mật ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-145-co-the-thi-co-the-nhung-tai-sao-toi-phai-nghe-theo-loi-cac-nguoi.html.]

Ôn Dao cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình một lần nữa, ngẩng đầu nhìn Quý Minh Trần, cuối cùng suy đi tính lại vẫn thôi, dù sao anh trẻ con cũng không phải ngày một ngày hai.

Mộc Sanh Sanh bên kia dưới uy áp của kẻ thù, dù có ấm ức không cam lòng cũng đành phải nuốt lời đòi công đạo xuống.

Cô ta cúi đầu, lặng lẽ đặt tay lên cánh tay bị thương của Thẩm Dật Xuyên, kèm theo ánh sáng xanh lục nhàn nhạt trên lòng bàn tay sáng lên, những khối thịt đỏ hồng dần dần chuyển sang màu trắng, vết thương do bỏng cũng dần dần lành lại...

Ôn Dao nhìn thấy cảnh này, hơi sững sờ.

So với những câu chuyện mơ hồ trong giấc mơ, mọi thứ trước mắt lại là thật.

Xem ra dị năng giả hệ Trị Liệu này quả thật rất mạnh...

Quý Minh Trần cũng nhìn theo ánh mắt của Ôn Dao, nhìn ánh sáng xanh lục tắt ngấm và vết thương đã lành lặn hoàn toàn, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, anh khẽ cụp mi trầm tư.

...

Đợi đến khi mấy người trở lại lều thì trời đã sáng hẳn.

Phương Lam Âm luôn cảm thấy ba người này ở cùng nhau, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn sống chết, suy đi tính lại vẫn là nên sớm nghĩ cách ra khỏi khu rừng sương mù này thì hơn, vì vậy cô ấy chuyển chủ đề:

"Nếu dị năng của Minh trưởng quan là lửa, vậy có thể thử thiêu hủy khu rừng sương mù này không?"

"Tôi nhớ hòn đảo này không lớn lắm, khu rừng này nằm ở trung tâm hòn đảo, lại càng không chiếm diện tích bao nhiêu, có thể đốt cháy hết được không?"

Thẩm Dật Xuyên im lặng hồi lâu, lúc này tâm trạng đã bình tĩnh lại, và cũng đại khái đoán được tính toán của Quý Minh Trần.

Anh ta biết rõ lúc này không phải lúc so đo những thứ khác, trầm giọng nói: "Tôi đã quan sát rồi, những cây này có thể bị thiêu hủy."

Bức tường lửa trước đó đã thiêu rụi ba bốn cây rồi.

Anh ta nói xong, nhìn Quý Minh Trần.

Quý Minh Trần lại cong mày cười, cũng quay đầu nhìn anh ta: "Có thể thì đương nhiên là có thể, nhưng tại sao tôi phải nghe lời các người chứ?"

Ôn Dao: "..."

Giọng điệu thật đáng ghét.

Mùi thuốc s.ú.n.g trong không khí nhất thời lại nồng nặc, Thiệu Đình Lương thấy vậy vội vàng nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay.

Mặc dù hai người này bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự cuồn cuộn bên dưới, luôn cảm thấy chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể đánh nhau...

Phương Lam Âm thấy không trông cậy được vào ai, liền kéo tay áo Mộc Sanh Sanh: "Không phải cô có thể khống chế thực vật sao? Vậy cô có thể thử khống chế những cây này mở ra một con đường không?"

Mộc Sanh Sanh nghe vậy cau mày lắc đầu: "Đừng đùa nữa, với cấp độ dị năng hiện tại của tôi, làm sao có bản lĩnh đó..."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Những đám mây dày trên trời lại bị gió thổi tụ lại, hôm nay đúng lúc là trời âm u, trong rừng cây vốn đã không sáng lắm lại càng bị bao phủ bởi một lớp sương mù, mặc dù đã gần bảy tám giờ rồi, nhưng nhìn thì lại tối tăm không phân biệt được sáng tối.

Quý Minh Trần hái một chiếc lá từ bụi cây thấp bên cạnh, trên lá vừa khéo có một giọt nước mưa rơi xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn sắc trời, giọng điệu thong thả nói: "Gấp cái gì, vị trí chúng ta đang ở, nửa tiếng là có thể đi ra ngoài."

Ôn Dao nghe vậy nghi ngờ nhìn anh: "Anh biết đường?"

Cũng đúng, Quý Minh Trần luôn có khả năng định hướng tốt, lại giỏi nắm bắt chi tiết, lẽ ra sẽ không dễ dàng bị lạc đường, dãy núi Thương Bình ở Bắc Châu lúc trước, khắp nơi đều là tuyết trắng xóa không có bất kỳ vật đánh dấu nào, anh vẫn có thể tìm được đường ra.

Loading...