SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 146: ĐỐI VỚI EM BÂY GIỜ, ANH MỚI LÀ NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:47:59
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Dật Xuyên lập tức nhìn người đàn ông mặc áo trắng bên cạnh cây: "Vậy bây giờ tại sao không xuất phát?"

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn giọt nước mưa trên lá: "Sắp mưa rồi..."

Phương Lam Âm không hiểu: "Mưa thì sao? Ảnh hưởng đến sương mù trong rừng này à?"

Mọi người đều nhìn Quý Minh Trần, vốn tưởng anh có thể nói ra thông tin hữu ích gì đó, ai ngờ anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Dật Xuyên mỉm cười dịu dàng: "Tôi không muốn bị ướt mưa, hay là đợi mưa tạnh rồi hãy đi."

"..."

Thẩm Dật Xuyên nói với giọng không tốt: "Bây giờ đã là lúc nào rồi, chẳng lẽ anh không thể chịu ướt một chút sao?"

Những người còn sống trong thế giới này, ai mà không phải bò ra từ núi thây biển máu, đừng nói là ướt mưa, cho dù có mưa đá thì đã sao, anh là đàn ông con trai sao lại có thể làm ra vẻ như vậy?

Ôn Dao lại hoàn toàn quen với lối sống tinh tế và cầu kỳ của Quý Minh Trần, cũng quan tâm đến vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn, cô coi như không nghe thấy lời nói của Thẩm Dật Xuyên, chỉ gật đầu ngoan ngoãn nói: "Được, vậy đợi cơn mưa này tạnh rồi hãy đi."

Quý Minh Trần phủi giọt nước mưa trên lá cây, đưa chiếc lá hoàn chỉnh xinh đẹp này cho Ôn Dao: "Đi thôi, về lều."

Lúc đi ngang qua nhau, Thẩm Dật Xuyên và Quý Minh Trần bốn mắt nhìn nhau, chạm phải nụ cười xảo quyệt dưới lớp vỏ bọc dịu dàng của người đàn ông kia, anh ta nắm chặt tay, các khớp ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc.

Mộc Sanh Sanh thấy vậy, rất biết điều kéo tay áo anh ta, ra hiệu cho anh ta đừng kích động, đồng thời nhỏ giọng nói bên tai anh ta: "Em thấy sắc trời này, đúng là sắp mưa to rồi, nhiều nhất là kéo dài hai tiếng, chúng ta nghỉ ngơi một chút cũng tốt."

"..."

Sau khi vào lều, bên ngoài quả nhiên mưa như trút nước.

Ôn Dao cả đêm không ngủ, cộng thêm vết thương ngoài da lúc trước bị thương trên biển vẫn chưa lành hẳn, năng lượng tiêu hao cũng chưa được nghỉ ngơi hồi phục, lúc này ngồi trên chiếc giường gỗ nhỏ trong lều, cả người có chút buồn ngủ.

Quý Minh Trần nửa quỳ bên cạnh bàn thấp, đang dùng ngón tay châm lửa vào chân nến, ánh mắt liếc thấy vẻ mệt mỏi của người trên giường, anh khẽ nói: "Mệt thì nghỉ ngơi đi."

Ôn Dao trước đó không có cơ hội hỏi, lúc này nhìn thiết kế bên trong lều, tò mò hỏi: "Những thứ này đều là anh sắp xếp sao?"

Sinh tồn ngoài trời bình thường, dựng một cái lều đơn giản là được rồi, nhưng Quý Minh Trần luôn đặc biệt khác người, ngoài lều ra, còn có thêm một đống đồ nội thất...

Có giường gỗ nhỏ, có bàn ghế, trên mặt đất thậm chí còn trải một tấm thảm len màu nâu, lúc này anh lại thắp một ngọn nến, nhìn chung vừa ấm áp vừa đẹp mắt, có cảm giác như một ngôi nhà gỗ trong rừng cổ tích.

Quý Minh Trần nhỏ vài giọt sáp nến, dùng phương pháp rất nguyên thủy để cố định cây nến trên bàn gỗ: "Sao vậy?"

Ôn Dao lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có chút tò mò, trong không gian của anh đều chứa những gì vậy?"

Sao giống như cái túi thần kỳ vậy, bột gia vị nướng cá anh có, ngay cả những thứ vô dụng như bàn ghế gỗ và nến trắng này, anh cũng có.

"Không cần tò mò." Quý Minh Trần thu tay về, lông mi rũ xuống: "Những gì anh có thể mang theo đều đã mang theo, cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của em."

Ôn Dao: "?"

Cô cần những thứ này sao? Sao cô không biết...

Quý Minh Trần không nói thêm nữa, đứng dậy với hai tay buông thõng.

Thấy người này sắp quay người rời đi, Ôn Dao đưa tay nắm lấy tay anh.

Nhiệt độ truyền qua đầu ngón tay của nhau, khi Quý Minh Trần quay đầu lại, Ôn Dao hỏi: "Hôm nay anh tức giận đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-146-doi-voi-em-bay-gio-anh-moi-la-nguoi-quan-trong-nhat.html.]

Quý Minh Trần: "Hửm?"

Ôn Dao suy nghĩ một chút, vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Chính là lúc em nói chuyện với Thẩm Dật Xuyên, lúc anh đến, anh có tức giận không?"

Quý Minh Trần hơi sững sờ, nhướng mày hỏi: "Nếu... anh nói có thì sao?"

"..."

Người này thật sự không hề che giấu.

Ôn Dao nhìn anh một cách nghiêm túc, như đang xác nhận lời nói của anh là đúng hay sai: "Vậy em sẽ giải thích rõ ràng với anh..."

"Anh không cần lo lắng sự xuất hiện của Thẩm Dật Xuyên sẽ khiến em nhớ lại quá khứ, càng không cần lo lắng em sẽ thân thiết với anh ta."

"Không liên quan đến bất kỳ lập trường nào, đối với em bây giờ, anh mới là người quan trọng nhất."

Bên ngoài mưa rơi ào ào, dưới ánh nến mờ ảo, không khí ẩm ướt xen lẫn mùi hương thoang thoảng của cỏ cây, sau khi giọng nói dịu dàng đó vang lên, bên trong lều có một khoảnh khắc yên tĩnh.

Dường như không ngờ Ôn Dao lại nói ra những lời này, Quý Minh Trần hơi nheo mắt, một lúc sau mới khẽ cười thành tiếng.

Ôn Dao: "... Anh cười cái gì?"

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Quý Minh Trần phản chiếu vẻ mặt nghi ngờ của Ôn Dao, giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Không có gì."

Anh đang cười, thứ anh nhặt được quả nhiên là bảo bối vô giá.

Ánh mắt của người đàn ông kia mơ hồ, như thể có thể kéo ra thành sợi tơ, khiến da đầu Ôn Dao tê dại. Cô chợt hối hận vì đã nói ra những lời vừa rồi.

Cô định rút tay về, nhưng không ngờ mu bàn tay lại bị nắm lấy. Người đàn ông trước mặt cúi xuống, hương thơm quen thuộc phả vào mặt cô, làn da trắng như ngọc ở cổ áo anh cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt cô.

Ngay sau đó, tay cô bị nâng lên, làn da trắng nõn ở cổ tay được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, rồi một nụ hôn vô cùng dịu dàng rơi xuống, ngay trên cổ tay.

Không biết có phải do bầu không khí trong lều với ánh nến quá mờ ám, hay là do da ở cổ tay quá nhạy cảm, Ôn Dao không khỏi rùng mình. Mãi đến khi Quý Minh Trần buông tay rời đi, cô vẫn chưa hoàn hồn...

Người đàn ông này thật sự mang trong mình thuộc tính của một con hồ ly tinh, rõ ràng chỉ là hôn lên cổ tay, nhưng lại giống như đã làm điều gì đó rất dâm đãng.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"..."

...

Có lẽ là lo lắng Quý Minh Trần và Thẩm Dật Xuyên sẽ thật sự đánh nhau, Thiệu Đình Lương rất biết điều mà dựng thêm một cái lều khác.

Bên ngoài mưa như trút nước, Quý Minh Trần tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, tay xoa xoa thái dương, không biết đang suy nghĩ gì.

Mãi đến nửa tiếng sau, khi mưa dần nhỏ, anh mới cầm một chiếc ô trong suốt ra khỏi lều, bước vào một cái lều khác.

Thẩm Dật Xuyên và hai người kia không hoàn toàn tin tưởng Quý Minh Trần. Trong lúc Quý Minh Trần và Ôn Dao đang trú mưa nghỉ ngơi, Thẩm Dật Xuyên đã bảo Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm đợi trong lều, còn anh ta, nghĩ rằng chỉ mất nửa tiếng đi đường, liền mạo hiểm đi tìm đường ra.

Vì vậy, khi Quý Minh Trần vén rèm bước vào, trong lều chỉ có Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm.

Đối mặt với Quý Minh Trần một mình, Phương Lam Âm nhanh chóng cảnh giác đứng dậy.

Quý Minh Trần liếc nhìn bàn tay cô đặt trên báng súng, khóe môi khẽ cong lên: "Căng thẳng như vậy làm gì? Nếu tôi muốn g.i.ế.c các cô, cô nghĩ các cô có thời gian phản ứng sao?"

"..."

Loading...