SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 147: NÓI DỐI KHÔNG CHỚP MẮT

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:52:12
Lượt xem: 157

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cũng đúng, cấp bậc dị năng của anh không ai có thể biết được, ngay cả đội trưởng Thẩm khi đối đầu trực tiếp với anh cũng không có cơ hội chiến thắng, huống chi là hai người bọn họ.

Phương Lam Âm không nói gì, Mộc Sanh Sanh bên cạnh cũng đứng dậy theo, cô ta không quá cảnh giác và thù địch, chỉ hỏi: "Vậy Minh trưởng quan đến tìm chúng tôi có việc gì?"

Quý Minh Trần thuận thế nhìn về phía cô ta, giọng nói trong trẻo như ngọc: "Cũng không có gì, chỉ là cần Mộc tiểu thư giúp một việc."

Mộc Sanh Sanh có một khoảnh khắc bị dung mạo của người đàn ông trước mặt làm choáng ngợp, trong lòng không khỏi âm thầm hiểu ra, tại sao một người lạnh lùng như phó đội trưởng Ôn lại có thể yêu anh...

"Việc... việc gì?"

"Dị năng hệ Mộc cấp 5, hệ trị liệu, tuy không thể chữa lành vết thương bên trong nghiêm trọng và virus zombie, nhưng lại có hiệu quả kỳ diệu trong việc chữa lành vết thương ngoài nhanh chóng."

Giọng nói của Quý Minh Trần trong trẻo, nụ cười lịch sự và dịu dàng: "Vì vậy, trước khi xuất phát, tôi hy vọng Mộc tiểu thư có thể nể tình phó đội trưởng Ôn của các cô trước đây đã chăm sóc cô nhiều, hãy chữa lành vết thương ngoài cho cô ấy."

"..."

Không ngờ lại là vì lý do này, Phương Lam Âm có chút ngạc nhiên nhìn Quý Minh Trần.

Nghe vậy, Mộc Sanh Sanh nhìn dáng vẻ thân thiện và dịu dàng của đối phương, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng lại không nói rõ được cảm giác này đến từ đâu.

Cô ta nhíu mày, từ chối yêu cầu này: "Chúng tôi chỉ tạm thời đình chiến thôi, chứ không nói là sẽ liên minh với các anh."

Quý Minh Trần khẽ nhướng mày.

Mộc Sanh Sanh tiếp tục nói: "Phó đội trưởng Ôn đã gia nhập Đông Châu, vậy chính là kẻ phản bội khu 13 Bắc Châu của chúng tôi, tôi không có lý do gì để chữa thương cho cô ấy."

"..."

"Là kẻ phản bội à..." Quý Minh Trần vẫn giữ nụ cười không thay đổi nhiều: "Ồ, tôi nhớ ra rồi, cô ấy đã đỡ vết cào cho cô, cả đám các cô bỏ rơi cô ấy, rồi... cô ấy trở thành kẻ phản bội."

Như nghe được chuyện cười gì đó thú vị, anh khẽ cười, rồi nâng mí mắt lên: "Vậy ý của Mộc tiểu thư là... không muốn giúp?"

Sợ Minh trưởng quan có gì dặn dò, Thiệu Đình Lương lúc này cũng đi theo vào, vừa vén rèm bước vào, đã bắt gặp cảnh tượng này.

Những người khác không hiểu rõ Quý Minh Trần có lẽ sẽ bị nụ cười lúc này của anh mê hoặc, nhưng anh ta lại biết rất rõ, biểu cảm của Minh trưởng quan lúc này, nào có chút nào là dịu dàng thân thiện dễ nói chuyện!

Anh tra khảo phạm nhân, g.i.ế.c người, hầu như đều cười như vậy...

Thiệu Đình Lương xuất phát từ lòng tốt, nháy mắt với Phương Lam Âm.

Phương Lam Âm đang hiểu ý nghĩa ánh mắt của đối phương, còn chưa kịp phản ứng, Mộc Sanh Sanh đã kiên định nói: "Dị năng của tôi, chỉ phục vụ người của Bắc Châu chúng tôi."

Quý Minh Trần không nói gì, chỉ cúi mí mắt, thong thả bước về phía trước vài bước. Phương Lam Âm có ý đề phòng muốn kéo Mộc Sanh Sanh ra, nào ngờ Mộc Sanh Sanh bị một lực vô hình đẩy về phía trước.

Ngay sau đó, cổ áo sau lưng cô ta bị người đàn ông túm lấy, cơ thể bị nhanh chóng xoay ngược lại, rồi khoeo chân bị đá mạnh một cái.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, khi mọi người kịp phản ứng, Mộc Sanh Sanh đã hét lên một tiếng, đau đớn quỳ xuống.

Con ngươi Phương Lam Âm mở to, vội vàng lấy s.ú.n.g ra khỏi thắt lưng: "Minh trưởng quan, anh đang làm gì vậy?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-147-noi-doi-khong-chop-mat.html.]

Mộc Sanh Sanh căn bản không kịp phản ứng, lại chưa từng chịu uất ức như vậy, nước mắt lập tức tuôn rơi. Cô ta cố gắng đứng dậy, nhưng kẻ gây chuyện rõ ràng không muốn buông tha cô ta, giày da trực tiếp giẫm lên cổ chân cô ta.

Nào có chút nào là thương hoa tiếc ngọc, nào có chút nào là nhân từ với kẻ yếu, ở Quý Minh Trần dường như không hề tồn tại. Anh vẫn giữ nụ cười mê hoặc lòng người đó, chỉ là lúc này đáy mắt lạnh lùng và vô cảm, khiến cả người anh toát lên vẻ điên cuồng nguy hiểm...

Ngoài lều, tiếng mưa tí tách, giọng nói trong trẻo và dịu dàng đến mức quỷ dị của người đàn ông lại vang lên: "Mộc tiểu thư, tôi hỏi lại lần nữa..."

"Cô có đồng ý chữa trị cho cô ấy không?"

Trong tay anh không biết từ lúc nào đã có thêm một lưỡi d.a.o sắc bén, vừa nói vừa khẽ cúi người, lực giẫm lên chân càng lúc càng mạnh, đồng thời lưỡi d.a.o mỏng cũng cắm vào vai cô gái.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Một giọt m.á.u chảy xuống theo bộ quần áo màu đen, rơi xuống đất ẩm ướt...

Phương Lam Âm sợ hãi, theo bản năng định chạy ra khỏi lều gọi người, nào ngờ bị Thiệu Đình Lương dùng s.ú.n.g chĩa vào đầu.

Còn Mộc Sanh Sanh thì trán ướt đẫm mồ hôi, nước mắt giàn giụa, lưỡi d.a.o mỏng cắm vào da thịt chạm đến xương, đau đến mức cô ta hoàn toàn mất hết sức lực để giãy giụa và nói chuyện...

Trong cơn sợ hãi, cô ta bất đắc dĩ gật đầu.

"Có rất nhiều cách để g.i.ế.c một người, nếu cô dám giở trò gì..." Quý Minh Trần khẽ cười, chậm rãi rút lưỡi d.a.o ra, cúi người xuống, lời nói bên tai cô ta như tiếng thì thầm của ác quỷ: "Tôi cũng không ngại để Mộc tiểu thư thử xem."

Ngoài lều vang lên tiếng động sột soạt, rèm cửa bị vén lên, khi Thẩm Dật Xuyên bước vào, Quý Minh Trần vừa buông Mộc Sanh Sanh ra.

Anh ta nhìn lưỡi d.a.o trong tay người đàn ông kia, nhìn Mộc Sanh Sanh đã quỳ trên mặt đất còn chưa được Phương Lam Âm đỡ dậy, ánh mắt nheo lại, giọng điệu không tốt: "Anh đang làm gì vậy?!"

Quý Minh Trần vỗ vỗ tay, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, như thể người vừa làm chuyện ác không phải là anh: "Không có gì, chỉ là nhờ Mộc tiểu thư giúp một việc nhỏ thôi."

"Anh Dật Xuyên..." Mộc Sanh Sanh nắm chặt cánh tay Phương Lam Âm, vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm Dật Xuyên, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy cầu cứu.

"Đương nhiên, giúp hay không, hoàn toàn tùy ý Mộc tiểu thư." Quý Minh Trần cúi đầu nói, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua lưỡi d.a.o dính máu: "Tôi là người không bao giờ ép buộc người khác..."

Thiệu Đình Lương đứng bên cạnh nhìn trái nhìn phải: "..." Thật là nói dối không chớp mắt.

Thẩm Dật Xuyên bước tới xem xét vết thương của Mộc Sanh Sanh, nghiến răng nghiến lợi: "Quý Minh Trần, anh đừng có quá đáng! Ức h.i.ế.p phụ nữ thì anh là cái thá gì!"

Nếu không phải vì người này biết đường ra khỏi khu rừng sương mù này, anh ta thật sự không ngại động thủ với anh ở đây.

Nhưng Quý Minh Trần chỉ mỉm cười: "Khen quá lời rồi."

"..."

Trước khi rời đi, anh liếc nhìn Mộc Sanh Sanh, thấy cô mắt đỏ hoe, khóc không ngừng, anh thờ ơ dời mắt: "Thật sự không hiểu nổi."

Thiệu Đình Lương đi theo sau cũng quay đầu nhìn lại: "Cái gì..."

Quý Minh Trần nhìn khu rừng sau cơn mưa ngoài lều, nụ cười trên mặt nhạt đi, đáy mắt toàn là sự chế giễu và lạnh lùng.

Cứ tưởng là thứ gì tốt đẹp, hóa ra chỉ là một thứ phế vật không chịu nổi chút đau đớn nào, động một tí là khóc, Thẩm Dật Xuyên ngu ngốc đó lúc trước vậy mà lại chọn cứu cô ta giữa cô ta và Ôn Dao...

Quả nhiên là mù mắt.

...

Loading...