SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 148: NGOAN NÀO, BẢO BỐI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:57:26
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Quý Minh Trần rời đi, Phương Lam Âm và Thẩm Dật Xuyên kiểm tra vết thương của Mộc Sanh Sanh.

Phương Lam Âm vẫn chưa hoàn hồn sau tình huống nguy hiểm vừa rồi: "Là tôi sơ suất, Quý Minh Trần quả nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài..."

Mộc Sanh Sanh nhíu mày, cố nén đau, cả người vẫn còn sợ hãi.

Cô ta đã từng nghĩ Minh trưởng quan là người hòa nhã tỉ mỉ, dịu dàng thân thiện, bây giờ xem ra, anh nào có chút nào là thân thiện, anh quả thực là ác quỷ trong số các ác quỷ...

Thẩm Dật Xuyên thấy cổ chân Mộc Sanh Sanh không chỉ bầm tím, mà vết thương ở vai cũng sâu đến tận xương, liền không nhịn được mà cầm s.ú.n.g đứng dậy: "Anh ta cố ý!"

Phương Lam Âm đang lấy thuốc trị thương ra khỏi ba lô, thấy vậy ngẩng đầu nhìn Thẩm Dật Xuyên: "Đội trưởng Thẩm định đi đâu?"

Thẩm Dật Xuyên quay đầu lại: "Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"

Phương Lam Âm: "Dù sao hôm nay cũng có thể ra ngoài, hay là đợi mưa tạnh rồi tính tiếp?"

Suy nghĩ một lúc, cô ấy lại nói: "Quý Minh Trần không phải là người lương thiện, phó đội trưởng Ôn bản tính thuần lương, tôi không tin cô ấy sẽ đi theo một người như vậy, nhất định là cô ấy bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt và mê hoặc..."

Thẩm Dật Xuyên nheo mắt: "... Ý cô là?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Phương Lam Âm chỉ vào vết thương trên người Mộc Sanh Sanh: "Đã có vết thương, có bằng chứng, vậy thì chi bằng đợi ra ngoài rồi vạch trần hành vi xấu xa của anh ta..."

...

Khi Ôn Dao tỉnh dậy, mưa bên ngoài lều đã tạnh hẳn, ngọn nến trong lều cũng đã cháy được một nửa.

Còn Quý Minh Trần không biết từ lúc nào đã quay lại, lúc này đang ngồi trên ghế bên cạnh bàn gỗ nhỏ, khuỷu tay chống lên bàn, tay chống cằm, tư thế vẫn như thường lệ, lười biếng và ung dung.

Hình như cũng vừa chợp mắt một lúc, cô dậy anh cũng theo đó mà mở mắt: "Nghỉ ngơi xong rồi à?"

Ôn Dao gật đầu: "Bây giờ là mấy giờ rồi..."

Quý Minh Trần tùy ý cầm chiếc đồng hồ trên bàn lên xem: "Gần 4 giờ chiều rồi."

"..."

Cô đã ngủ lâu như vậy sao?!

Biết mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, thầm nghĩ cũng may bây giờ đang đi theo Quý Minh Trần, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ bị mắng: "Sao anh không gọi em dậy?"

"Hửm?" Quý Minh Trần nhướng mày, quay đầu nắm lấy tay Ôn Dao: "Em muốn ngủ thì cứ ngủ."

"Nhỡ em ngủ quên..."

"Vậy thì ngủ quên." Quý Minh Trần đổi tư thế nắm tay Ôn Dao từ lòng bàn tay áp vào nhau thành đan mười ngón tay vào nhau.

Không khí sau cơn mưa ẩm ướt và lạnh lẽo, cảm giác khi lòng bàn tay chạm vào nhau, mười ngón tay đan xen lại càng rõ ràng hơn, bầu không khí ấm áp và gợi cảm.

Ôn Dao cúi đầu nhìn tay áo sơ mi trắng của người đàn ông, đột nhiên không nói gì nữa.

Cũng đúng, bên cạnh một người dễ tính và tùy hứng như Quý Minh Trần, cô làm gì cũng được phép.

Trước khi ra khỏi lều, Ôn Dao kéo tay áo Quý Minh Trần: "Lần này anh ra ngoài đã mang theo mọi thứ, vậy anh có mang theo thanh đao Ngân Nguyệt của em không?"

Cô chỉ hỏi bâng quơ, nào ngờ Quý Minh Trần lại nhướng mày, ngược lại hỏi cô: "Lấy cái này làm gì?"

Ôn Dao: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-148-ngoan-nao-bao-boi.html.]

Nghe vậy thì chắc là có mang theo rồi, không ngờ anh ngay cả cái này cũng mang theo, vậy còn gì là không mang theo nữa?

Chẳng lẽ... anh đã chuyển hết đồ trong biệt thự cổ ra đây?

Ôn Dao cũng không hỏi nhiều, chỉ vén rèm lều lên, nhẹ giọng giải thích: "Nói cho cùng thì thanh đao đó cũng không phải đồ của em, em muốn trả lại cho anh ta khi chia tay."

...

Khi hai người chậm rãi bước ra, Thẩm Dật Xuyên và những người khác đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Mộc Sanh Sanh sợ sệt liếc nhìn Quý Minh Trần, khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng và vô cảm của người đàn ông, vẻ mặt cô không giấu nổi sự kinh hãi, do dự rồi chủ động tiến lên nói với Ôn Dao: "Phó... phó đội trưởng Ôn..."

Ôn Dao vốn nhạy bén, nhận ra ánh mắt sợ hãi và cảnh giác của Mộc Sanh Sanh, cũng hơi nghi ngờ quay đầu lại.

Nhưng khi cô nhìn sang, Quý Minh Trần đã thu lại mọi biểu cảm, đang cúi đầu nghịch một chiếc lá có hình dạng kỳ lạ, thậm chí còn nhận ra ánh mắt của Ôn Dao, anh còn ngây thơ vô tội hỏi cô một cách dịu dàng: "Sao vậy?"

"..."

Là ảo giác sao? Quý Minh Trần có gì đáng sợ chứ?

Trước đây Ôn Dao không có nhiều giao thiệp với Mộc Sanh Sanh, ấn tượng ít ỏi của cô là, cô ta tính tình hoạt bát cởi mở, có vẻ được yêu thích hơn so với cô - người không giỏi ăn nói.

Nhưng cô đối với người này, không đến mức thích, cũng không đến mức ghét.

Vì vậy, lúc này thấy đối phương chủ động lại gần, ấp a ấp úng, cô liền hỏi thẳng: "Có chuyện gì vậy?"

Mộc Sanh Sanh lại liếc nhìn Quý Minh Trần, lúc này Quý Minh Trần không có biểu cảm gì, chỉ chậm rãi xé chiếc lá trong tay thành hai nửa.

"..."

"Cũng không có gì, chỉ là nghe Minh trưởng quan vừa nói, cô bị thương nhẹ, tôi nghĩ chúng ta đã cùng đường rồi, tôi có thể tiện tay chữa trị cho cô..."

Mộc Sanh Sanh vô cùng căng thẳng nói, cuối cùng còn tự tìm cho mình một lý do: "Dù sao... lúc đó đội trưởng Thẩm cũng là vì cứu tôi, cô mới bị thương."

"Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi chỉ bị thương ngoài da..." Ôn Dao định nói mình không sao, không cần, nhưng chưa kịp nói xong, người đàn ông đứng bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô.

Ôn Dao hơi giãy giụa: "Em..."

Quý Minh Trần đưa tay cô cho Mộc Sanh Sanh: "Ngoan nào, bảo bối."

"..."

Trong bầu không khí gần như kỳ quái này, Ôn Dao đã trải nghiệm cảm giác được dị năng hệ Mộc chữa trị.

Cũng khá thần kỳ, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, sau đó tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người đều nhanh chóng lành lại với tốc độ cực nhanh, cho đến khi vảy bong ra, vết thương không để lại chút dấu vết nào.

Về chuyện này, Ôn Dao: "... Cảm ơn."

Vì Quý Minh Trần đã gây rối và lãng phí thời gian vài lần, nên khi mấy người bọn họ ra khỏi khu rừng sương mù này, trời đã gần tối.

Bầu trời bên ngoài lúc này một nửa bị mây mù che phủ, một nửa cuồn cuộn mây đỏ rực của hoàng hôn, còn nước biển lớp lớp sóng vỗ, từng đợt từng đợt vỗ vào bãi cát ven đảo...

Chỉ là, hai chiếc tàu ban đầu đậu ở đó, đều đã biến mất, cả chiếc tàu của Lạc Toàn Tinh, lẫn chiếc tàu nhỏ của Bắc Châu.

Thấy vậy, sắc mặt Phương Lam Âm khó coi: "Không phải đã nói là ít nhất sẽ đợi chúng ta 7 ngày sao? Sao giờ bọn họ lại đi rồi?"

Thiệu Đình Lương nhìn bãi biển trống trơn bên kia, chỉ tỏ vẻ nghi ngờ: "Nhưng tàu của chúng ta, lẽ nào lại không đợi chúng ta?"

Nếu nói ba người Thẩm Dật Xuyên chỉ là lính quèn, đội lớn không đợi bọn họ cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Minh trưởng quan là người đứng đầu một khu, không có chỉ thị mệnh lệnh của anh, ngay cả đội trưởng Lạc cũng không có quyền tự ý lái tàu đi.

Loading...