SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 149: EM DÁM CHĨA SÚNG VÀO ANH VÌ HẮN Ư?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-17 17:01:33
Lượt xem: 137

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió biển mặn mòi thổi tung những sợi tóc mềm mại của Ôn Dao, cô cũng nhìn Quý Minh Trần hỏi: "Vậy tàu của chúng ta đâu?"

Khác với vẻ mặt ngưng trọng hoặc nghi hoặc trên khuôn mặt của những người khác, Quý Minh Trần vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, không hề hoảng hốt: "... Không rõ lắm."

Ôn Dao: "..."

Thôi, cô đã quen rồi.

Nói người này đáng tin cậy thì anh lúc nào cũng trả lời ba phải, nói anh không đáng tin cậy thì anh lúc nào cũng toát ra vẻ thong dong, ổn định, ở đâu cũng như đang đi nghỉ dưỡng, bất kể nguy hiểm nào cũng không hề sợ hãi.

Mấy người đi dạo ra bờ biển, Quý Minh Trần liếc nhìn mặt trời lặn đang dần khuất bóng, nhặt một viên đá dưới đất lên rồi lười biếng phân tích: "Hình như phương hướng không đúng lắm..."

Phương Lam Âm: "Phương hướng nào không đúng?"

Thẩm Dật Xuyên cũng nghiêm túc nhìn về phía đó.

Quý Minh Trần chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay từ từ lật xuống, ném viên đá trong tay xuống bãi cát nông trước mặt, viên đá rơi xuống nước, tạo ra một tiếng động nhỏ giòn tan: "Không nhìn ra sao? Đây là mặt bên kia của đảo, chúng ta đi nhầm hướng rồi."

Mọi người: "..."

Nghe vậy, Phương Lam Âm vội vàng quay đầu nhìn lại rừng rậm sương mù phía sau.

Cấu trúc của hòn đảo nhỏ này rất đặc biệt, những ngọn đồi và rừng cây gần như chia cắt toàn bộ hòn đảo thành hai nửa, nếu muốn đi sang bên kia, nếu không đi vòng qua biển thì phải quay trở lại theo đường cũ.

Nhưng trong rừng cây rậm rạp lại đầy sương mù, cho dù may mắn không bị lạc đường quay trở lại, đi tới đi lui như vậy cũng phải mất vài ngày.

Đến lúc đó bọn họ đến nơi, thuyền của Bắc Châu làm sao còn đợi bọn họ ở chỗ cũ?

Thiệu Đình Lương hỏi Quý Minh Trần: "Vậy có cần quay lại không?"

Quý Minh Trần: "Không cần."

Ánh hoàng hôn màu vàng sẫm bao phủ lên gương mặt nghiêng của anh, anh đưa tay ra sau, nắm lấy cổ tay Ôn Dao: "Cảnh đẹp như vậy, chúng ta dựng lều nghỉ ngơi ngắm cảnh ở đây là được rồi..."

"Đội trưởng Lạc hiểu biết về vùng biển và thông minh như vậy, chắc chắn sẽ chỉ huy thuyền đến tìm chúng ta."

"Vâng, Minh trưởng quan." Thiệu Đình Lương nói xong, nhanh chóng cởi balo trên lưng xuống, dọc đường đi đều là anh ta dựng lều, anh ta đã rất thành thạo rồi.

Thẩm Dật Xuyên thấy Quý Minh Trần hoàn toàn không hề nao núng, không khỏi nắm chặt tay, rút s.ú.n.g ra: "Quý Minh Trần, anh cố ý đùa giỡn chúng tôi đúng không?!"

Thấy vậy, Ôn Dao cũng không chút do dự giơ s.ú.n.g trong tay lên: "Dừng tay!"

Họng s.ú.n.g của Thẩm Dật Xuyên chĩa vào thái dương bên trái của Quý Minh Trần, phía sau anh ta, Ôn Dao cũng nhanh chóng chĩa s.ú.n.g vào gáy anh ta.

Cô có thân thủ tốt, bình tĩnh, luôn hành động rất nhanh, bây giờ cũng vậy, vẫn luôn theo sát anh ya, phản ứng nhanh nhất...

Chỉ là lần này, cô không còn bảo vệ anh ta nữa, mà là vì một người đàn ông khác.

Trán Thẩm Dật Xuyên giật giật, nghiến răng nghiến lợi: "Ôn Dao, em có ý gì?"

Ôn Dao bình tĩnh nhìn, không nói gì.

Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh thấy vậy, muốn cầm s.ú.n.g tiến lên, nhưng bị Thiệu Đình Lương ngăn lại: "Muốn c.h.ế.t hả? Minh trưởng quan mà ra tay thật thì một trăm người các cô cũng không phải đối thủ của anh ấy đâu."

"..."

Ánh chiều tà rực rỡ chiếu vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Quý Minh Trần, anh khẽ cụp mi xuống, mỉm cười dịu dàng: "Thẩm Dật Xuyên, tôi nên nói anh thế nào đây..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-149-em-dam-chia-sung-vao-anh-vi-han-u.html.]

"Các người đều là đồ vô dụng, bị mắc kẹt trong rừng rậm sương mù không ra được, bây giờ tôi khó khăn lắm mới đưa các người ra ngoài, anh thì hay rồi, đổ lỗi cho tôi?"

"Sao nào, là tôi cầu xin các người đi theo tôi sao?"

Giọng nói kéo dài cố ý, ngữ điệu mỉa mai và giễu cợt, cho dù Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh cảm thấy bị lừa, cũng khó có thể phản bác được.

Còn Thẩm Dật Xuyên thì dồn hết sự chú ý vào Ôn Dao, trong khóe mắt anh ta, cô vẫn là dáng vẻ quen thuộc đó.

Giống như vô số lần trước đây, ánh mắt anh ta nhìn về đâu, lưỡi d.a.o của cô sẽ chĩa về đó.

Trước đây cô luôn đứng sau lưng anh ta, coi anh ta là tín ngưỡng, nghe theo mệnh lệnh của anh ta, cô thậm chí có thể không màng đến bản thân mình vì anh ta.

Nhưng bây giờ, cô đang cầm một khẩu s.ú.n.g bạc xa lạ trong tay, họng s.ú.n.g đen ngòm phản chiếu ánh hoàng hôn đang chĩa vào gáy anh ta.

Còn là vì, một người đàn ông khác.

"..."

Cơn đau đớn lớn lao đó lại ập đến, lan ra khắp tứ chi, khiến tim anh ta đau như thể phát s.ú.n.g đó đã được b.ắ.n ra rồi.

Anh ta không còn tâm trí để ý đến Quý Minh Trần đang nói móc bên kia nữa, chỉ nhắm mắt lại lần nữa, trầm giọng nói: "Ôn Dao, em bỏ s.ú.n.g xuống."

"Chỉ vì tên ác ma biến thái g.i.ế.c người không chớp mắt này mà em muốn g.i.ế.c anh sao?!"

Nói xong, anh ta dứt khoát xoay người lại, đối mặt trực tiếp với họng súng.

Quý Minh Trần cũng nhìn theo ánh mắt của Thẩm Dật Xuyên, chạm phải ánh mắt hơi nhíu mày của Ôn Dao, anh hơi sững sờ, cuối cùng cụp mắt xuống có chút chán nản...

Cho dù đến bây giờ, cô vẫn không thể xuống tay với Thẩm Dật Xuyên sao?

Không phải anh không thể g.i.ế.c Thẩm Dật Xuyên, nếu chỉ có một mình anh, thậm chí anh có thể khiến tất cả bọn họ trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nhưng chỉ cần Ôn Dao do dự, có một chút không muốn hoặc nể tình cũ, thì người trực tiếp ra tay không thể là anh...

Thẩm Dật Xuyên nhìn Ôn Dao, chỉ tay vào Quý Minh Trần: "Em biết anh ta là loại người gì không? Em thực sự hiểu rõ anh ta, nhìn thấu anh ta rồi sao?!"

Ôn Dao biết đối phương không sợ s.ú.n.g đạn, vẫn bình tĩnh không động đậy.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Thẩm Dật Xuyên lại nói với những người bên kia: "Phương Lam Âm, cô cho cô ấy xem!"

Phương Lam Âm hiểu ý, vội vàng đẩy Thiệu Đình Lương ra, kéo Mộc Sanh Sanh tiến lên một bước, kéo cổ áo cô ta xuống, để lộ vết thương đã được băng bó trên vai, một lúc sau cô ấy lại cúi người xắn ống quần của Mộc Sanh Sanh lên, để lộ vết thương tím bầm rõ rệt trên mắt cá chân: "Phó đội trưởng Ôn, cô xem..."

"Lúc đó đội trưởng Thẩm tuy rằng đã tạm thời bỏ rơi cô, nhưng Quý Minh Trần cũng không phải người lương thiện gì."

Thẩm Dật Xuyên cau mày, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự đau lòng và khó tin: "Ngoài cái mã này ra, anh ta còn gì đáng để em cam tâm tình nguyện như vậy chứ?!"

Thiệu Đình Lương thấy vậy, cũng có chút lo lắng liếc nhìn Ôn Dao.

Ôn tiểu thư ngày thường ít nói, không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nói thật anh ta cũng không nhìn thấu, nhưng có thể chắc chắn rằng, cô lương thiện và dễ mềm lòng.

Nếu cô biết hành vi tàn nhẫn, không từ thủ đoạn của Minh trưởng quan, thì việc đứng về phía nào hình như rất khó nói...

Thiệu Đình Lương lại nhìn sang Minh trưởng quan bên cạnh, khác với cảm xúc dâng trào của những người khác, anh vẫn không có nhiều cảm xúc, hàng mi dài cụp xuống, ngón tay thon dài khẽ nhấc lên, dường như đang lơ đãng nghịch ngọn lửa trên lòng bàn tay.

Ngọn lửa dưới sự điều khiển của ý niệm anh, lúc to lúc nhỏ, lúc sáng lúc tắt...

"..."

Loading...