SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 151: HỒ LY TINH LẠI BẮT ĐẦU DỤ CÔ SA NGÃ RỒI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-18 16:32:13
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiệu Đình Lương nuốt nước bọt, cân nhắc từ ngữ giải thích: "Lập trường, tam quan của một người rất khó thay đổi, Ôn tiểu thư chính nghĩa, lại hành động dứt khoát, nếu tôi nói là nếu, nếu như có một ngày, cô ấy cũng đối xử với anh như vậy..."

"..."

"Tôi nhiều chuyện rồi." Thiệu Đình Lương vội vàng lấy tay che miệng lại.

Quý Minh Trần giơ bàn tay thon dài lên, đầu ngón tay trắng nõn đặt trên nút bấm của một cánh cửa, dừng một chút mới lơ đãng nói: "Nếu thực sự có một ngày như vậy..."

Thiệu Đình Lương thấy người kia không tức giận, lại lặng lẽ bỏ tay xuống.

Anh ta cứ tưởng Minh trưởng quan sẽ nói chắc chắn rằng "không đâu", "không thể nào" hoặc những câu đại loại như vậy, nhưng không ngờ, khi cánh cửa kim loại đó mở ra, anh nói: "Tôi cũng cam tâm tình nguyện."

Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng thí nghiệm tràn ra ngoài, chiếu lên người hai người đứng ở cửa, Quý Minh Trần bước vào trong, để mặc Thiệu Đình Lương đứng ngây người tại chỗ: "... Cái gì?"

Anh ta không nghe nhầm chứ...

Nếu có một ngày Ôn tiểu thư xảy ra xung đột với Minh trưởng quan, muốn ra tay với anh, anh nói gì, anh cam tâm tình nguyện?

"..."

Xem ra bác sĩ Lâm nói đúng, mạch não của Minh trưởng quan quả nhiên không thể suy luận theo logic tư duy của người thường...

...

Lạc Toàn Tinh không có ở phòng bệnh, Ôn Dao tìm thấy cô ấy thì mới phát hiện cô ấy đang ở buồng lái, ở cùng cô ấy trong buồng lái còn có vài nhân viên mặc đồng phục màu xanh lam đậm, nhìn bọn họ có vẻ là làm công việc sửa chữa.

Lạc Toàn Tinh vẫn mặc đồ bệnh nhân, nhưng lại đang nằm sấp bên cạnh một thiết bị nào đó, chuyên tâm điều chỉnh các nút bấm, điều chỉnh các số liệu trên đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy mới quay đầu lại, đôi mắt sáng lên đầy kinh ngạc: "Dao Dao, cuối cùng các cô cũng đã quay lại, hòn đảo này thế nào? Trông có thích hợp để con người sinh sống không?"

Ôn Dao: "Nước biển xung quanh rất trong, không có quái vật biển, cũng không có zombie, chỉ là..."

Lạc Toàn Tinh: "Chỉ là cái gì?"

Ôn Dao nói: “Ngoài mức độ ô nhiễm ra, thực sự không thể coi đây là một hòn đảo giàu tài nguyên. Nghe Thiếu tá Thiệu nói, đây không phải đảo Strowman, mà là Đảo Sương Mù. Hòn đảo này rất nhỏ, khu rừng bên trong đầy sương mù, rất dễ lạc đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-151-ho-ly-tinh-lai-bat-dau-du-co-sa-nga-roi.html.]

“Chúng tôi… vừa mới lạc đường quay trở lại.”

Thực ra theo suy nghĩ của người bình thường, ngay từ đầu họ không nên xông vào mà không có lý do. Nếu không phải Quý Minh Trần tò mò và thích sưu tập những món đồ nhỏ xinh, họ căn bản sẽ không lãng phí một hai ngày này.

Lạc Toàn Tinh nghe xong, kéo Ôn Dao lại gần: "Nói cho cô một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?"

“…?”

Ôn Dao bị cô ấy kéo đi, trong lòng không khỏi khâm phục sự tận tâm của Lạc Toàn Tinh. Dù bị thương nặng nhưng cô ấy vẫn bận tâm đến những việc trong buồng lái.

Lạc Toàn Tinh nói: “Tin tốt là hệ thống định vị và hệ thống liên lạc của tàu đã được sửa chữa, cuối cùng con tàu này cũng có thể định vị được rồi…”

Ôn Dao hỏi: “Vậy còn tin xấu là gì?”

Lạc Toàn Tinh chống tay lên bàn điều khiển nghiêng, mí mắt rũ xuống: “Tin xấu là… dù hệ thống liên lạc đã được sửa chữa, chúng ta cũng không thể liên lạc được với khu 14 Đông Châu. Dù là cảng biển phía đông Cảng Kiều, hay trụ sở biệt thự cổ, tín hiệu điện tử gửi đi đều không có phản hồi.”

Chuyện này nghe có vẻ không ổn, Ôn Dao không khỏi sững sờ.

Lạc Toàn Tinh phân tích: “Có hai khả năng, hoặc là hệ thống liên lạc bên trụ sở gặp sự cố hoặc bị ai đó kiểm soát, hoặc là khu 14 Đông Châu đã xảy ra chuyện, nên phòng liên lạc mới không có người trả lời…”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Thấy Ôn Dao ngẩn người, Lạc Toàn Tinh vỗ vai cô: “Muộn rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi.”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, lát nữa tôi sẽ tìm Minh trưởng quan bàn bạc đối sách.”

Việc thăm dò Strowman không có kết quả, tình hình căn cứ khu 14 Đông Châu không rõ, tình hình hiện tại chỉ có thể quay trở về.

Nhưng trên đường về, chắc chắn sẽ phải trải qua vài trận ác chiến với quái vật biển. Ôn Dao biết lúc đến đã nguy hiểm như thế nào, vì vậy cô có chút lo lắng: “Xác định là quay về theo đường cũ sao? Em nhớ vùng biển Denteno có rất nhiều quái vật biển, không thích hợp cho tàu di chuyển…”

Lúc đó, họ có nhiều người như vậy, nhiều vũ khí nóng như vậy, ai nấy cũng là chiến binh có thân thủ phi phàm, nhưng cuối cùng con tàu vẫn lật úp. Bây giờ trên toàn bộ con tàu chỉ có vài người, e rằng hệ số nguy hiểm sẽ không thấp.

Thêm vào đó, dù là Lạc Toàn Tinh hay Quý Minh Trần đều đang bị thương, quả thực không nên đối đầu trực diện với lũ quái vật biển…

Nhưng Ôn Dao nhìn bản đồ trên bàn phân tích hồi lâu, Quý Minh Trần trên ghế sofa bên cạnh vẫn nằm dựa một cách lười biếng, ánh mắt dưới hàng mi dài không biết đang nhìn về đâu mà ngẩn người.

“…” Rõ ràng là không nghe lọt tai một chữ nào.

Ôn Dao đã quen rồi, cô dứt khoát buông bản đồ đi đến trước mặt anh: “Anh có nghe em nói không vậy?”

Quý Minh Trần khẽ mở mí mắt nhìn cô, đưa tay kéo cổ tay cô: “Lại đây.”

Giọng nói của anh, không hiểu sao lại có chút khàn.

“… Anh làm sao vậy?” Ôn Dao khó hiểu bước tới, không ngờ bị kéo nhẹ một cái, cả người đã ngồi lên đùi người đàn ông, tay cũng được đặt lên vai anh.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là sóng biển đen ngòm cuồn cuộn, gió biển mặn mòi thổi vào từ khe cửa sổ, cuốn theo một nửa tấm rèm và mái tóc mềm mại của cô gái.

Khoảng cách gần trong gang tấc, cùng với động tác người đàn ông dùng ngón tay thon dài vuốt ve gò má cô, bầu không khí ái muội lặng lẽ trở nên nồng nàn.

Bị ôm chặt vào lòng như vậy, Ôn Dao bỗng đỏ mặt: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh…”

Chữ “anh” còn chưa kịp thốt ra, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông đã phả lên mặt cô, ngay sau đó có thứ gì đó mềm mại và mát lạnh phủ lên khóe môi cô.

Khác với nụ hôn mãnh liệt cuồng nhiệt trước đây, lần này là một nụ hôn rất nhẹ, như đang nâng niu bảo vật quý giá, đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng và chậm rãi lướt qua cánh môi mềm mại của cô: “Vậy nên, bảo bối đ.â.m Thẩm Dật Xuyên một nhát là vì anh, đúng không?”

Ôn Dao không khỏi sững sờ: “…” Đường hồi tưởng của người đàn ông này có phải là quá dài rồi không?

Quý Minh Trần áp môi vào môi cô, thì thầm bên tai cô, mỗi khi thốt ra một chữ, anh lại đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng âu yếm: “Nói đi.”

Lông mi Ôn Dao khẽ run, ánh mắt long lanh nhìn xuống, dừng lại ở cổ áo sơ mi trắng hơi nhăn nhúm của anh, và làn da thấp thoáng bên dưới.

Kích thích thị giác và xúc giác kép…

Thật quyến rũ…

Quả nhiên là hồ ly tinh…

Thật sự, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể dụ dỗ cô sa ngã.

Loading...