Sự chú ý bị chuyển hướng như vậy, Ôn Dao quên hết mọi thứ, chỉ có thể cứng đờ cơ thể đã tê dại, khẽ “ừm” một tiếng từ trong mũi: “Vì anh.”
Giọng cô ngọt ngào, nói chuyện trong hoàn cảnh này lại càng thêm phần nũng nịu.
Nhận được câu trả lời khiến anh yên tâm, ánh mắt Quý Minh Trần dần sâu thẳm, anh lại nâng mặt cô lên hôn, đồng thời lặng lẽ đổi tư thế ngồi của cô, để cô chống hai đầu gối lên ghế sofa, đối diện với mình.
Còn bàn tay đang nắm lấy eo thon của cô từ từ trượt xuống phía sau, cho đến khi ấn vào eo cô, ép cô lại gần anh hơn.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Buộc cô cảm nhận, đồng thời cố gắng làm hài lòng cô…
Tư thế và khoảng cách thân mật như vậy, Ôn Dao đương nhiên cảm nhận được mọi sự thay đổi…
Ánh mắt cô long lanh, cơ thể theo bản năng run lên, nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ khiến hơi thở cô trở nên hỗn loạn: “Quý Minh Trần, anh…”
Nhưng người đàn ông trước mặt chỉ dựa vào ghế sofa, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hẹp dài phản chiếu ánh nến le lói, tình và dục trong đáy mắt tuôn trào mãnh liệt và thẳng thắn.
Còn bàn tay phải đang nắm lấy tay cô, anh cứ thế kéo cô cởi cúc áo sơ mi của mình, buộc cô phải chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, cơ bụng, rãnh bụng, rồi xuống dưới nữa…
Mục đích cố ý quyến rũ, không cần nói cũng biết.
Ôn Dao bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, theo bản năng rụt tay về, nhưng lại bị nắm chặt hơn: “Đừng sợ.”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông vang lên bên tai, nhưng lúc này lại thêm vài phần khàn khàn kiềm chế: “… Muốn anh không?”
“……”
Đầu ngón tay nóng bỏng của Ôn Dao căng cứng, hơi thở càng thêm hỗn loạn.
Cô chưa bao giờ gặp phải khoảnh khắc thử thách như vậy.
Thôi bỏ đi, cô nghĩ.
Căn bản không thể cưỡng lại được.
Dù sao… cũng là chuyện sớm muộn.
Nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp ướt át và yết hầu gợi cảm của người đàn ông, đầu óc trống rỗng và cứng đờ của cô từ bỏ suy nghĩ, dứt khoát đưa hai tay vòng qua cổ anh, ghé sát đầu vào anh, môi chạm môi, trao nhau nụ hôn dịu dàng đắm đuối.
Lọ sứ bên cạnh ghế sofa theo động tác của hai người lăn xuống đất, cành hoa hồng cắm trong đó rơi xuống thảm, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bộ quần áo đen trắng chồng lên nhau bên cạnh…
Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ thủy tinh đã đổ mưa như trút nước, nước mưa xối xả, gợn lên vô số vòng tròn trên mặt biển đen kịt…
Cơn mưa gió dữ dội khiến ngọn nến duy nhất trong phòng tắt ngúm.
Trong bóng tối, trận địa lại chuyển từ ghế sofa sang chiếc giường bên cạnh.
Lưng Ôn Dao lún vào lớp chăn mềm mại, cổ ngẩng lên tạo thành một đường cong xinh đẹp, cô nhíu mày, mặt đỏ bừng, tiếng thở gấp gáp phát ra từ kẽ răng cứ liên tục bị chặn lại nuốt chửng…
Một giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống cằm cô, cô nhìn trần nhà lắc lư, mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông: “Ôn Dao…”
Cổ được lòng bàn tay anh nâng lên, cô nghe thấy anh đè nén bên tai cô: “Yêu anh thêm một chút nữa…”
“Được không?”
Ở tận cùng thế giới này, trong khoảng thời gian hữu hạn…
Yêu anh thêm một chút nữa,
Được không.
“……”
…
Một ngày sau, bên ngoài phòng biển tầng ba của tàu, Thiệu Đình Lương nuốt nước bọt, giơ tay gõ cửa.
Ba tiếng “cốc cốc cốc” vang lên, không có bất kỳ tiếng trả lời nào.
Lâm Trạch Nhân đứng bên cạnh, hai tay đút túi áo blouse trắng: “Minh trưởng quan vào từ lúc nào vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-152-lan-dau-lam-chuyen-ay-chiec-giuong-kia-lieu-con-on-khong.html.]
Thiệu Đình Lương quay đầu lại: “Nếu tôi nhớ không nhầm, là tối hôm qua…”
Lâm Trạch Nhân nói: “Vậy là cả ngày rồi…”
Hai người đàn ông nhìn nhau, đều im lặng không nói.
Đối với dị năng giả cấp bậc như Minh trưởng quan, không cần ngủ nghỉ nhiều, huống chi là ngủ cả ngày.
Còn người cùng anh vào hôm đó là Ôn tiểu thư…
Ôn tiểu thư là bạn gái của anh, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cả ngày lẫn đêm không ra ngoài, đang làm gì thì không cần nói cũng biết.
Lâm Trạch Nhân mặt không cảm xúc, thực sự không muốn hỏi han chuyện riêng tư của họ, chỉ nói: “Tôi có kết quả nghiên cứu muốn báo cáo với Minh trưởng quan.”
Thiệu Đình Lương nhìn ánh hoàng hôn vàng rực trên mặt biển, xua tay ra hiệu cho anh ta tự đi: “Hôm nay tôi đã gõ cửa ba lần rồi, gõ nữa thì toi mạng.”
“…”
Lạc Toàn Tinh cầm một cuốn sổ ghi chép đi tới từ đầu kia hành lang: “Bác sĩ Lâm? Hai người đứng đây làm gì vậy?”
Thiệu Đình Lương chỉ vào cánh cửa đóng chặt, không nói gì.
Lạc Toàn Tinh hỏi: “Minh trưởng quan vẫn chưa ra ngoài sao?”
Tối hôm qua cô ấy nói muốn đến tìm Minh trưởng quan báo cáo việc mất tín hiệu với khu 14 Đông Châu, gõ cửa không ai trả lời, hôm nay định báo cáo dữ liệu theo thời gian thực của thiết bị dò quái vật biển, không ngờ hai người họ vẫn chưa xong?
Lâm Trạch Nhân xòe tay: “Hay là đội trưởng Lạc gõ cửa thử xem?”
Lạc Toàn Tinh trên mặt lộ vẻ khó lường, nghi ngờ hỏi: “Lần đầu tiên của đàn ông, thật sự lâu như vậy sao? Thật hay giả vậy…”
Lâm Trạch Nhân đang đợi đến mức muốn ngáp, nghe vậy không nhịn được ho khan một tiếng:
“Khụ!”
Thiệu Đình Lương đã quen với việc đội trưởng Lạc thẳng thắn dám nói bất cứ điều gì: “Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Minh trưởng quan, chúng ta đứng đây bàn tán có phải là không lịch sự lắm không?”
Lịch sự hay không thì dễ nói, chủ yếu là sợ Minh trưởng quan đột nhiên đi ra, thiêu sống tất cả bọn họ…
Lạc Toàn Tinh nhướng mày, ngược lại rất biết điều mà dặn dò: “Đội trưởng Thiệu, anh đi thông báo cho buồng lái, cố gắng tránh cuộc tấn công của lũ quái vật biển này, những con ít ỏi kia, anh tự điều người xử lý đi.”
“Vâng.”
“Còn bác sĩ Lâm, tình hình thế nào anh báo cáo với tôi trước đi…”
Lâm Trạch Nhân nhìn Lạc Toàn Tinh có chút do dự, nhưng nhanh chóng thu lại cảm xúc, đáp lại một cách bình tĩnh: “Được.”
“……”
Biển sau cơn mưa cũng là một bầu trời trong xanh, lúc chiều tà, ánh hoàng hôn màu vàng kim từng chút một nghiêng về phía mép giường, cho đến khi chiếu vào mắt người trên giường.
Lông mi Ôn Dao run lên, cô chịu đựng cơn đau nhức khó tả ở eo và chân, ngồi dậy. Khi tấm chăn mỏng màu trắng trượt xuống, cô nhìn thấy những dấu vết trên người mình…
Bầm tím lốm đốm, chi chít dấu hôn.
Nhìn quanh phòng…
Căn phòng mà Quý Minh Trần ở luôn ngăn nắp, nhưng lúc này lại giống như một bãi chiến trường.
Gối trên giường nằm ngổn ngang, chăn trên ghế sofa rơi xuống đất, lọ hoa trên đất bị đổ, cánh hoa hồng trong lọ vương vãi khắp nơi, thùng rác cũng bị lật úp, vài tờ giấy gói bị xé rách lộ ra ngoài…
“……”
Thật không nỡ nhìn.
Ánh mắt Ôn Dao cuối cùng dừng lại ở cửa sổ sát đất khổng lồ, có lẽ là do chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời, lúc này trên kính vẫn còn một lớp hơi nước, chồng lên lớp hơi nước đó là hai dấu tay mờ mờ.
Trong phút chốc, những ký ức hỗn loạn vụn vặt từ đêm qua lóe lên trong đầu…
Ôn Dao bỗng chốc đỏ mặt.