Do Quý Minh Trần tiêu hao năng lượng linh nguyên và đêm qua làm việc quá sức, sau khi đốt xong những thứ này, anh liền đến phòng y tế ở tầng hai.
Lâm Trạch Nhân đã sớm quen với đủ loại hành vi điên cuồng của anh, lúc này vẫn bình tĩnh băng bó vết thương trên n.g.ự.c cho anh, đồng thời báo cáo với anh:
"Mấy ngày nay tôi cũng không nhàn rỗi, thuốc có nồng độ an toàn chính xác đã thử nghiệm xong rồi, cũng đã tiêm cho đội trưởng Lạc, nhưng hiệu quả tiếp theo, vẫn phải tiếp tục theo dõi."
"Ngoài ra tôi còn có một phát hiện mới, cho dù là zombie hay quái vật biển, dường như các chủng vi rút biến dị khác nhau, về bản chất đều là cùng một loại..."
Anh ta biết Minh trưởng quan tinh thông y học, vì vậy đã báo cáo tất cả các dữ liệu thí nghiệm và suy luận hữu ích, nhưng không ngờ nói luyên thuyên cả buổi, người đàn ông dựa vào ghế sô pha lại như không nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ trắng trước mặt.
Còn hơi cong khóe môi, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng ấm áp...
"..."
Lâm Trạch Nhân tháo găng tay ra, ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau mới ho một tiếng: "Minh trưởng quan."
Quý Minh Trần vừa mới băng bó xong vết thương ở ngực, vì vậy nửa người trên trần trụi, tất cả dấu vết đều hiện rõ mồn một.
Nhưng anh lại hoàn toàn không để ý, sau khi hoàn hồn liền đưa tay cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng bên cạnh, lông mày hơi nhướng lên: "Hửm?"
Lâm Trạch Nhân không nói nên lời, chỉ mỉm cười đáp lại: "Không có gì, chúc mừng Minh trưởng quan cuối cùng cũng đạt được ý nguyện."
Quý Minh Trần mặc áo sơ mi vào, động tác cài cúc áo chậm rãi, nghe vậy liền cúi đầu liếc nhìn: "Khiến bác sĩ Lâm chê cười rồi."
Lâm Trạch Nhân cười xòa: "Là bác sĩ, không có gì là tôi chưa từng thấy."
"..." Hai người lại khách sáo vài câu vô nghĩa.
Trước khi rời đi, Quý Minh Trần còn mặt dày hỏi Lâm Trạch Nhân xin một ít thuốc, còn Lâm Trạch Nhân thì ngoài mặt cười nhưng trong lòng thầm mắng chửi tiễn vị Phật này đi.
Không lâu sau Thiệu Đình Lương bận xong việc trở về, anh ta nhìn bóng lưng Quý Minh Trần bước vào cửa tiện thể hỏi: "Vết thương của Minh trưởng quan sao rồi? Không sao chứ..."
Lâm Trạch Nhân dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn trà, nói một cách bất lực: "Anh ta c.h.ế.t cũng phong lưu, làm sao có thể có chuyện gì chứ!"
...
Khi Quý Minh Trần trở lại phòng lần nữa, Ôn Dao đã ngủ rồi.
Trong phòng nhìn ra biển yên tĩnh như nước, tấm chăn trắng trên giường nhô lên một chút, có tiếng thở rất nhỏ đều đều.
Quý Minh Trần đi đến bên bàn học, dùng ngọn lửa trên đầu ngón tay nhẹ nhàng châm nến, sau đó vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống đầu giường.
Anh vén chăn cho Ôn Dao, ánh mắt cũng thuận thế rơi vào khuôn mặt nghiêng của cô.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô gái có hàng mi dài như cánh quạt, mí mắt in bóng rõ nét, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc, lúc này vẫn còn ửng hồng...
Trông có vẻ, còn thêm vài phần ngây thơ đáng yêu hơn ngày thường.
Quý Minh Trần không đánh thức cô, cứ như vậy nhìn cô ngẩn người, nhìn rất lâu.
Nếu không phải cơn đau ở n.g.ự.c khiến anh tỉnh táo, có lẽ anh sẽ hoài nghi, tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp...
Vài lần giao tranh trên Tuyết Nguyên Bắc Châu trước đây, bắt giữ cô trong hang động ở dãy núi Thương Bình, và đêm anh đưa cô về Đông Châu nghe cô nói mê sảng khi bị sốt.
Trời biết anh yêu cô đến nhường nào, lại bao nhiêu lần từng ti tiện ảo tưởng được có được cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-155-anh-chi-muon-yeu-co-that-tot.html.]
Nhưng anh cũng biết rất rõ, bảo bối của anh không giống những cô gái yếu đuối nhu nhược khiến người ta thương xót, cô có tâm tính trong sáng, kiên định chân thành, giống như viên ngọc bích thuần khiết nhất trên thế gian...
Anh không nỡ, cũng không muốn dùng bất kỳ thủ đoạn vụng về nào để chiếm hữu cô.
Anh chỉ muốn, yêu cô thật tốt.
"..."
Quý Minh Trần cũng nằm xuống, nắm lấy bàn tay cô đặt bên má, nhẹ nhàng tách những ngón tay nhỏ bé của cô ra đan vào tay mình, rồi ôm cô từ phía sau.
Ôn Dao đang ngủ say khẽ run lông mi, ánh nến chiếu xiên lên người bọn họ, cả căn phòng yên tĩnh và ấm áp.
...
Vài ngày sau, con tàu đến gần vùng biển phía đông thành phố Cảng Kiều.
Chưa kịp cập bến, thủy thủ đứng gác trên tàu đã nhìn thấy khói lửa bốc lên ngùn ngụt từ xa, còn bức tường kính bao quanh vùng biển cũng chẳng chống chọi được bao lâu nữa, có mấy cái lỗ thủng lớn chảy đầy dung dịch màu đen kinh khủng...
Quan trọng nhất là, không biết nước biển dâng lên từ lúc nào, vô số quái vật biển đang theo thủy triều cuồn cuộn lao vào trong lỗ hổng đó.
Nếu không phải lá cờ khu 14 Đông Châu trên tòa nhà hải cảng quá rõ ràng, bọn họ còn tưởng con tàu này đã đi nhầm chỗ.
Thủy thủ cầm ống nhòm buông tay xuống, vội vàng chạy vào phòng thuyền trưởng, Lạc Toàn Tinh đang cố gắng liên lạc với sở chỉ huy căn cứ ngẩng đầu lên từ thiết bị: "Sao vậy?"
Thủy thủ nuốt nước bọt: "Hình như tình hình bên hải cảng bờ đông có gì đó không ổn..."
Lạc Toàn Tinh: "Tình hình gì?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thủy thủ đưa ống nhòm cho cô ấy, một lúc sau, boong tàu phía trước chật kín người.
Lạc Toàn Tinh dịch ống nhòm sang trái, nhìn thấy một con quái vật biển màu đen đang chui vào lỗ hổng trên kính, dịch sang phải, nhìn thấy lá cờ khu 14 Đông Châu đã bị lật ngược...
Không chỉ vậy, ở xa xa còn có những tòa nhà cao tầng đang bốc cháy và khói trắng mù mịt tản ra khắp nơi, rõ ràng là một cảnh tượng hỗn loạn tan hoang.
Đối với điều này, các thủy thủ xì xào bàn tán: "Minh trưởng quan mới rời đi bao lâu, đã xảy ra nội chiến rồi sao?"
"Tường kính cũng vỡ rồi, quái vật biển đang không ngừng tấn công hải cảng, sao có thể chỉ đơn giản là nội chiến được?"
"Trời ơi cậu xem kìa! Dưới tòa nhà đó có zombie, mấy con lận..."
"Đùa gì vậy! Sao bên trong thành phố Cảng Kiều lại có thể xuất hiện zombie! Nếu nói bên tường thành phía tây nam thì cũng thôi đi, bên này là hải cảng bờ đông..."
Nhưng theo con tàu dần dần tiến lại gần, những hình ảnh kinh hoàng ở xa dần dần trở nên rõ ràng.
Đàn quái vật biển tấn công hải cảng, dưới các tòa nhà cao tầng gần hải cảng xuất hiện đủ loại zombie thể biến dị kỳ dị, còn những thành viên đội chiến đấu vốn nên đóng quân trên tàu ở hải cảng, đều đã biến thành zombie.
Lạc Toàn Tinh buông ống nhòm xuống, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng thêm nghiêm trọng.
Mọi người cũng đều ngừng bàn tán, không ai lên tiếng nữa.
Họ đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm trong thời kỳ tận thế, không thể nào không biết tình hình này có ý nghĩa gì.
Ngay cả cảng biển phía đông xa tường thành Tây Nam nhất cũng đã như vậy, thì mức độ thảm khốc của các khu vực khác trong thành phố có thể tưởng tượng được!
Khu 14 Đông Châu, đây là hoàn toàn sụp đổ...