SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 159: ĐỊA NGỤC BIỆT THỰ CỔ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 06:28:52
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng trừng mắt đỏ ngầu, thè cái lưỡi dài hôi thối, phát ra tiếng gầm rú khàn khàn khiến người ta kinh hãi, sau đó liền lao về phía chiếc xe...

"Ôn, Ôn tiểu thư, cô ngồi yên đừng nhúc nhích..." Thiệu Đình Lương lắp bắp nói xong, thấy con zombie nhanh nhất đã vươn móng vuốt ra, anh ta vội vàng giơ s.ú.n.g lên.

"Đoàng—"

"Xoảng—"

Viên đạn này không trúng, móng vuốt sắc nhọn của zombie đ.â.m thủng cửa sổ sau.

Ngay khi mảnh kính vỡ vụn bay ra, Ôn Dao nhanh chóng cầm lấy con d.a.o bên cạnh, vung tay c.h.é.m xuống, trước khi móng vuốt chạm vào Thiệu Đình Lương đã bị cô c.h.é.m đứt.

Chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt, hất con zombie thể biến dị đó ra, Lạc Toàn Tinh vội vàng quay đầu lại: "Dao Dao, cô không sao chứ?!"

Nghe thấy tiếng cửa sổ kính vỡ, cô ấy không khỏi lo lắng...

Địch Đại Hổ đang bận lái xe, cũng tranh thủ quay đầu lại nhìn: "Ôn tiểu thư?"

Mà lúc này, Ôn Dao ngồi ghế sau chỉ bình tĩnh liếc nhìn cái chi bị đứt trên mặt đất, thấy móng vuốt của zombie vẫn đang co giật, cô lại cắm lưỡi d.a.o vào lòng bàn tay của móng vuốt đó.

Cho đến khi năm ngón tay của nó vỡ vụn, không còn động đậy nữa, cô mới đá nó sang một bên: "Tôi không sao."

Thiệu Đình Lương bên cạnh vẫn còn sợ hãi, nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc, hồi lâu sau mới ngậm miệng lại quay đầu nói với Lạc Toàn Tinh phía trước: "Chúng ta... không, không sao."

Được rồi... Là những gì đã trải qua trên tàu khiến anh ta có ấn tượng trước, suýt nữa quên mất Ôn tiểu thư này không chỉ là bạn gái xinh đẹp bên cạnh Minh trưởng quan, mà còn là cựu phó đội trưởng của Bắc Châu.

Tốc độ phản ứng nhanh nhẹn và kỹ năng dùng d.a.o của cô, e rằng ít người sánh bằng.

...

Bên này xe thuận lợi đến bên ngoài hàng rào của tòa nhà nghiên cứu, bên kia Quý Minh Trần và Lâm Trạch Nhân cũng xuống xe ở quảng trường biệt thự cổ.

Lâm Trạch Nhân vừa xuống xe đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, nhìn những cây cối đổ ngổn ngang và đèn đường kiểu Âu, cùng với m.á.u và dịch nhờn b.ắ.n tung tóe trên tường đá, anh ta không khỏi rùng mình.

Đây, đây đâu còn là biệt thự cổ thanh tịnh, tao nhã, nguy nga tráng lệ ngày xưa nữa? Đây quả thực là địa ngục biệt thự cổ...

Anh ta nhíu mày, vẻ mặt đầy kinh hãi, sau khi xuống xe cẩn thận tránh những xác c.h.ế.t mơ hồ trên mặt đất, vô tình dẫm phải một bàn tay bị đứt lìa, sợ tới mức suýt nữa hét lên.

So với sự sợ hãi và bất an của anh ta, Quý Minh Trần bên cạnh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh tao nhã mở chiếc ô trong suốt, nhìn cơn mưa phùn, tiếc nuối cảm thán: "Chậc, mưa rồi..."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Vừa rồi quên chuẩn bị ô cho em ấy rồi..."

Lâm Trạch Nhân liếc nhìn xác c.h.ế.t trên mặt đất, nghe vậy vẻ mặt phức tạp quay đầu lại.

Thành thật mà nói, mỗi lần nhìn thấy Minh trưởng quan như vậy, anh ta luôn có chút cảm khái và nghi ngờ từ tận đáy lòng, rốt cuộc người này là thật sự đầu óc có vấn đề, hay là từ tận đáy lòng lạnh lùng vô tình...

Đối mặt với cảnh tượng thê lương như vậy, cho dù là người có tâm trạng ổn định đến đâu, cũng nên có vẻ mặt nặng nề mới đúng chứ?

Nhưng biểu cảm của anh lại thản nhiên... dường như những người đã c.h.ế.t này không phải là thuộc hạ của anh, không phải là đồng đội của anh, cũng không phải là người hầu từng phục vụ anh, mà chỉ là những người xa lạ không liên quan và không đáng thương hại chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-159-dia-nguc-biet-thu-co.html.]

"..."

Quý Minh Trần cầm ô, cùng Lâm Trạch Nhân đi vào tòa nhà biệt thự cổ.

Bầu trời đã tối hẳn, do mạch điện trong thành phố bị hư hỏng hoàn toàn, bên trong biệt thự cổ cũng tối om, xác c.h.ế.t nằm la liệt trên mặt đất, còn tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc, không khí lạnh lẽo giống như một ngôi nhà ma.

May mắn là Quý Minh Trần có thói quen thắp nến, mỗi một đoạn trên mép cầu thang đều có một chân nến đặt sẵn.

Anh tao nhã đưa tay lên, đầu ngón tay bốc cháy, chậm rãi thắp sáng từng chân nến dọc đường, nếu có zombie bị kinh động lao tới cắn bọn họ, cũng sẽ nhanh chóng bị thiêu thành tro bụi.

Lâm Trạch Nhân lo lắng đi bên cạnh Quý Minh Trần, không lâu sau, hai người cuối cùng cũng đến phòng nghiên cứu y học trên tầng ba.

Sau khi đưa người đến nơi, Quý Minh Trần tiện thể dọn dẹp hết zombie trên tầng ba, còn chưa kịp quay trở lại thì đã nghe thấy động tĩnh truyền đến từ dưới lầu.

Ngoài tiếng mưa rơi tí tách và tiếng gầm rú của zombie, còn có tiếng người lẫn lộn, và tiếng giày da giẫm lên vũng nước.

Có giọng đàn ông, cũng có giọng phụ nữ...

Quý Minh Trần nhướng mày, đi về phía ban công gần nhất của tòa nhà.

Lúc này, trong con hẻm nhỏ bên dưới ban công, vài người đàn ông mặc đồng phục đội chiến đấu khu Đông Châu đang cầm s.ú.n.g đen, ép một cô gái tóc tai bù xù, toàn thân bê bết vào góc tường.

Ánh sáng đèn pin xuyên qua vô số hạt mưa, chiếu vào khuôn mặt đẫm lệ của cô gái, sắc mặt cô ta tái nhợt, vẻ kiêu ngạo ngày xưa không còn, đôi mắt xinh đẹp lúc này chỉ còn lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô tận...

Người đàn ông cầm đầu thấy cô ta hoảng sợ như vậy, thản nhiên cầm s.ú.n.g đi tới: "Phí tiểu thư, trước đây cô không phải rất kiêu ngạo sao?"

"Cô không phải luôn dựa vào chức vụ của bố mình mà mắng nhiếc chúng tôi sao?"

"Sao hả, hôm nay cô cũng có ngày này à..."

Nhìn thấy bọn họ vây quanh như đang săn đuổi con mồi, Phí Khả Vi nắm chặt d.a.o găm trong tay, liên tục lùi về sau, cho đến khi lưng va vào bức tường đá lạnh lẽo: "Các người đừng, đừng qua đây..."

Nhưng ngay sau đó, có người nắm lấy cổ tay cô ta, có người túm tóc cô ta, có người bóp cổ cô ta.

Dao găm rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, quần áo bị xé rách trong tiếng hét: "A! Các người đừng qua đây!"

Một cái tát giáng xuống mặt cô gái, người đàn ông bóp cổ cô ta hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt khó giấu hưng phấn: "Cô kêu đi! Cô cứ kêu đi!"

"Mọi người xung quanh đây đều đã chết, ngày mai chúng ta cũng có thể sẽ chết, tôi muốn xem xem, ai sẽ đến cứu cô..."

Trong đêm tối, mưa tầm tã, mùi m.á.u tanh và mùi xác c.h.ế.t nồng nặc không chỉ khơi dậy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng người, mà còn vô cớ khơi dậy những ham muốn sâu thẳm và xấu xa nhất trong lòng người...

Bọn họ điên cuồng, gào thét... cho đến khi một ngọn lửa chói mắt bùng lên trong màn mưa mịt mù, bỗng chốc lửa cháy ngút trời.

Chưa kịp để những người đàn ông phía trước kịp phản ứng, một ngọn lửa dữ dội lướt qua, ngay lập tức biến bọn họ thành tro bụi bay trong mưa.

Tia lửa còn lại đốt cháy vải vóc và cỏ trên mặt đất, và đang lan ra xung quanh...

Nhìn những người bỗng nhiên "bốc hơi" trước mắt, Phí Khả Vi cũng không quan tâm đến cánh tay bị bỏng của mình, vội vàng bò dậy quay đầu nhìn lên.

Trên bầu trời vừa lúc có một tia chớp lóe lên, cô ta nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trong ánh lửa mờ ảo.

Loading...