SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 161: QUÁI VẬT ĐẦU NGƯỜI MÌNH THÚ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 06:36:10
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đông Châu lấy kẻ mạnh làm tôn, với thực lực của Minh trưởng quan, cho dù đến đâu, ngoại trừ khu 1, các căn cứ trưởng khác đều phải nhường chỗ, cúi đầu xưng thần.

Nhưng Lạc Toàn Tinh vẫn lắc đầu: “Bao nhiêu năm nay, anh thấy Minh trưởng quan ham muốn thứ gì chưa?”

“Tiền bạc? Danh tiếng? Lãnh thổ? Hay là quyền lực địa vị?”

Hà Phong Diên nhìn gương mặt bình tĩnh của Lạc Toàn Tinh, có chút sững sờ trước câu hỏi này…

Con người luôn phải sống vì một thứ gì đó, hoặc là mạng sống, hoặc là lý tưởng, hoặc là chấp niệm, trong thời mạt thế sống c.h.ế.t khó lường này, dục vọng và sự tuyệt vọng của con người càng bị phóng đại vô hạn.

Nhưng Minh trưởng quan, anh sống vì cái gì?

Nếu là vì tiền tài danh vọng, anh có thể tích trữ vô hạn, nếu là vì lãnh thổ địa vị, với bản lĩnh của ana, cho dù không cướp lấy vị trí lãnh chúa của Đông Châu, đi về phía Bắc thu phục ba châu Tây, Nam, Bắc thống nhất làm vua cũng không phải chuyện khó…

Nhưng bao nhiêu năm nay, mặc kệ bên ngoài đồn thổi danh tiếng của anh tệ đến mức nào, anh cũng chỉ an phận thủ ở khu 14 Đông Châu, ngay cả thuốc thức tỉnh dị năng duy nhất mà anh từng để tâm, thành quả nghiên cứu cuối cùng, lại được phân phát cho tất cả mọi người…

Từ đầu đến cuối, anh giống như một người đã đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn quá lâu, nhìn thấu sinh tử của thế gian, cho nên cái gì cũng không quan tâm.

“……”

Hà Phong Diên chìm vào suy nghĩ, Lạc Toàn Tinh cũng không nói gì nữa, một lúc sau, cô liếc nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán người đàn ông bên cạnh, hiếm khi quan tâm: “Chân anh bị trúng đạn lúc nào? Đã lấy viên đạn ra chưa?”

Hà Phong Diên không trả lời câu hỏi này: “Ở đây không có bác sĩ.”

Nào ngờ vừa dứt lời, người vốn đang đứng bên cạnh liền ngồi xổm xuống, bàn tay không kiêng nể gì đặt lên vị trí đùi của người đàn ông.

Hà Phong Diên lập tức cứng người, trên trán cũng nổi gân xanh: “…Cô làm gì vậy?”

Lạc Toàn Tinh không biết từ đâu lôi ra một con d.a.o nhỏ, vừa cầm d.a.o vừa quan sát vết thương của anh ta: “Hay là anh cởi quần ra đi?”

Hà Phong Diên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy đang sờ loạn, nghe vậy tim đập thình thịch, vẻ mặt phức tạp nhìn cô ấy.

Lạc Toàn Tinh lại không hề bận tâm: “Anh nắm tay tôi làm gì, quần áo của anh làm bằng vải dày quá, dùng con d.a.o nhỏ này rất khó rạch…”

Hà Phong Diên bèn buông tay cô ra, giọng nói trầm thấp: “Cô không phải bác sĩ, làm vậy không thích hợp…”

Lạc Toàn Tinh cãi lại: “Có gì mà không thích hợp? Tuy tôi không phải bác sĩ, nhưng ở trên chiến trường lâu rồi, cũng biết cách xử lý vết thương.”

“Viên đạn găm trong cơ thể không chỉ cản trở vết thương lành lại, mà còn gây nhiễm trùng liên tục, đã ba tiếng đồng hồ rồi…”

Cô không nói hai lời cởi cúc áo của người đàn ông: “Một thằng đàn ông, cởi quần mà cũng lề mề, không biết còn tưởng tôi…”

Chưa nói xong, sắc mặt cô ấy liền biến đổi: “…Anh thả lỏng ra, đừng căng thẳng thế.”

Trước khi đi, Ôn Dao đã hỏi Hà Phong Diên xin chìa khóa cửa an toàn, cô và Địch Đại Hổ, Thiệu Đình Lương chia nhau ra hành động, rất nhanh đã lấy được tư liệu nghiên cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-161-quai-vat-dau-nguoi-minh-thu.html.]

Nào ngờ vừa ra khỏi cửa, cả tòa nhà liền rung chuyển, giống như đang xảy ra động đất, đèn trên trần nhà, những bức tường kim loại xung quanh đều rung lắc dữ dội, phát ra tiếng ầm ầm.

Ngoài ra, còn có tiếng kêu kỳ lạ không rõ từ đâu vọng lại.

Âm thanh đó không giống tiếng hú của quái vật biển, cũng không giống tiếng gầm gừ của zombie, mà giống tiếng kêu của đủ loại động vật biến dị, có tiếng gầm gừ của động vật ăn thịt trên cạn, cũng có tiếng kêu thảm thiết của sinh vật biển…

Ôn Dao vịn vào cánh cửa kim loại bên cạnh, ngay sau đó tất cả đèn báo động màu đỏ trong hành lang đều sáng lên, tiếng còi báo động chói tai vang lên, khiến người ta không khỏi hoảng sợ.

Đương nhiên, điều đáng sợ không chỉ là những rung chấn và âm thanh này, mà đáng sợ hơn là…

Tiếng ồn ào phát ra từ toàn bộ tòa nhà khoa học kỹ thuật gần như ngay lập tức đã kinh động đến zombie trong vòng bán kính trăm dặm xung quanh.

Zombie có khứu giác và thính giác nhạy bén, khi không có mục tiêu, chúng sẽ lang thang khắp nơi.

Nhưng một khi bị mùi của người sống thu hút, hoặc bị tiếng động nào đó làm kinh động, chúng sẽ lập tức trở lại trạng thái kích hoạt hưng phấn, và tấn công mục tiêu theo đàn…

Và bây giờ, tòa nhà nghiên cứu này đã trở thành mục tiêu tấn công của tất cả zombie xung quanh.

Không gian thang máy và cầu thang trong tòa nhà có hạn, nếu chúng tràn vào, chắc chắn sẽ bị tắc nghẽn hoàn toàn.

Thiệu Đình Lương cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, lập tức hoảng sợ: “Tòa nhà này không phải có cửa an toàn sao? Bây giờ đã có điện rồi, chúng chắc không vào được đâu…”

Ôn Dao cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở tầng dưới từ trong tiếng ồn ào, tiếng gầm gừ của zombie đã mơ hồ vọng lại từ tầng dưới, tình hình rõ ràng là không lạc quan.

“Tôi không biết cách vận hành cửa an toàn, trước tiên hãy đi tập hợp với đội trưởng Hà và những người khác.” Cô nói rồi nhanh chóng bước đi.

Nhưng chưa kịp đi qua hành lang kim loại đến cầu thang, thì một thang máy bên cạnh đã đi lên, còn phát ra tiếng “ting” nhẹ.

Ba người quay đầu lại nhìn, sau khi cánh cửa kim loại sáng bóng mở ra từ hai bên, một con quái vật đầu người mình thú hiện ra trước mắt.

Và trong thang máy còn có vài con zombie bị xé nát, sàn kim loại vốn sạch bóng giờ đây ngổn ngang tứ chi, óc vỡ tung tóe, nếu không có tâm lý vững vàng, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng kinh tởm này kích thích đến mức nôn mửa…

Nhìn con quái vật hình thú to hơn người gấp đôi đó, Địch Đại Hổ suýt nữa thì rớt cả cằm: “Đây là cái thứ gì vậy…”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Thiệu Đình Lương há hốc mồm: “Có thể g.i.ế.c zombie, còn… còn biết dùng thang máy?”

Ôn Dao cũng chưa từng thấy thứ này, không khỏi siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay.

Nhìn thấy nó hít hít mũi, cái đầu há cái miệng đầy m.á.u từ từ quay lại, cô nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Chạy!”

Ban đầu định đi tập hợp với bọn họ, nhưng lại bị con quái vật biến dị không rõ tên này đuổi theo đến mức cuống cuồng, không biết đã chạy lòng vòng trong tòa nhà giống như mê cung này đến đâu rồi.

Trên đường đi, bọn họ còn gặp vài con quái vật tương tự, có con đầu người đuôi cá, có con đầu sư tử mình người, tất cả đều đỏ ngầu mắt, hình thù kỳ dị, và có sức sát thương kinh người…

Nếu nhìn kỹ vào mắt chúng, thậm chí còn có thể thấy được… sự căm hận mãnh liệt?

Những thứ này sức sống rất dai, điểm yếu không nằm ở đầu, cũng không nằm ở n.g.ự.c bụng, s.ú.n.g ống đao kiếm đều không sợ, cho dù là ba người bọn họ có thân thủ được huấn luyện bài bản cũng khó mà đối phó.

Cuối cùng, bọn họ phải vất vả lắm mới hợp sức g.i.ế.c c.h.ế.t ba con, nhưng vẫn còn một con quái vật da xanh đốm báo hung dữ nhất đang truy đuổi không ngừng.

Loading...