Thiệu Đình Lương và Địch Đại Hổ vốn định dẫn con quái vật đi, mỗi người cầm s.ú.n.g chạy về một phía, nhưng không ngờ con quái vật lại lao thẳng về phía Ôn Dao, cuối cùng dồn cô đến cuối hành lang…
Con quái vật đáp hai chân trước xuống đất, giống như một con thú dữ đang săn mồi, vừa thở hổn hển vừa chậm rãi tiến lại gần.
“Ôn tiểu thư!!!” Thiệu Đình Lương ở phía sau hoảng hốt kêu lên.
Địch Đại Hổ b.ắ.n vào lưng con quái vật, nhưng không ngờ viên đạn b.ắ.n vào lưng nó khiến m.á.u thịt be bét nhưng nó vẫn không quay đầu lại.
Ôn Dao lúc đến không mang theo dao, còn s.ú.n.g bạc thì bị đuôi cá kia hất văng ra xa, cô bận chạy trốn nên không kịp nhặt.
Lúc này, cô đang đối mặt với một con quái vật hình thú to gấp mấy lần cô, lại tay không tấc sắt…
Nhìn thấy cái miệng đầy m.á.u há ra, sắp sửa cắn nát nuốt chửng cô, cô dứt khoát giơ tay lên——
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc, dòng nước xanh nhạt mảnh mai quấn quanh cổ tay cô nhanh chóng dâng lên, ngay khi những chiếc răng sắc nhọn chạm vào da cô, đột nhiên ngưng tụ thành một lưỡi kiếm màu xanh băng cứng cáp.
Lưỡi kiếm đ.â.m thẳng vào cổ họng con quái vật, m.á.u màu xanh đen lạnh lẽo b.ắ.n tung tóe lên mặt Ôn Dao.
Cơ thể con quái vật bị xuyên thủng, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hành lang kim loại kín mít, tiếng vang dội lại lớp lớp…
Nhưng con quái vật vẫn chưa chết, vẫn đỏ ngầu mắt, chậm rãi tiến về phía cô.
Những chiếc răng sắc nhọn cào rách cánh tay cô, m.á.u nhuộm đỏ quần áo chảy dọc theo cánh tay xuống, tụ lại ở khuỷu tay rồi nhỏ xuống đất.
Địch Đại Hổ và Thiệu Đình Lương đang liều mạng b.ắ.n s.ú.n.g ở phía sau không khỏi sững người, ánh mắt bọn họ từ từ liếc xuống, dừng lại ở vệt m.á.u rơi trên mặt đất, đỏ tươi chói mắt…
Xong rồi, đó là…
Máu của Ôn tiểu thư.
“……”
Ôn Dao nắm chặt lưỡi kiếm nước, sự bùng nổ năng lượng linh nguyên khiến cô đau đầu như búa bổ, nhưng cũng chỉ có thể dốc hết sức lực để duy trì lưỡi kiếm nước không tan biến.
Răng của con quái vật đã chạm vào da đầu cô, trong giây phút sống chết, cô đột nhiên cảm thấy một luồng hàn khí dâng lên khắp người…
Khác với sự ấm áp của lửa, mà giống như một loại lạnh lẽo sắc bén như lưỡi dao?
Đúng rồi, đúng rồi, cô nhớ ra rồi…
Là nhiệt độ…
Nếu dị năng giả hệ Hỏa có thể điều khiển nhiệt độ của ngọn lửa đang cháy, thì hệ Thủy cũng vậy.
Dòng nước có thể ngưng tụ thành băng khi nhiệt độ xuống thấp, có thể bốc hơi khi nhiệt độ tăng cao, đây đều là những thứ mà năng lượng có thể điều khiển!
Khi Ôn Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo không khỏi hiện lên cảnh tuyết rơi dày đặc trên Tuyết nguyên Bắc Châu, hàng mi cong vút xinh đẹp cũng phủ đầy sương tuyết trong khoảnh khắc đó.
Đồng thời, lưỡi kiếm nước trong tay cô nhanh như chớp biến thành lưỡi kiếm băng, con quái vật vốn đã mất m.á.u quá nhiều dần dần giãy giụa yếu ớt, cho đến khi toàn thân cứng đờ…
Khi bàn tay nhuốm m.á.u của Ôn Dao buông ra, lưỡi kiếm băng đã găm vào miệng con quái vật, còn toàn bộ cơ thể con quái vật, giống như một bức tượng băng khổng lồ, đổ sụp xuống, phát ra tiếng động ầm ầm chói tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-162-di-nang-he-thuy-tien-hoa-thanh-he-bang.html.]
“……”
Mọi chuyện đều xảy ra trong vòng ba, bốn phút ngắn ngủi.
Ôn Dao thở hổn hển, run rẩy hàng mi ngẩng đầu lên, còn Địch Đại Hổ và Thiệu Đình Lương đối diện thấy vậy, đều sững sờ, há hốc mồm.
Không phải dị năng giả hệ Thủy sao? Sao lại… lại tiến hóa thành hệ Băng rồi?!
“……”
Bọn họ không kịp suy nghĩ nhiều, trong hành lang lại xuất hiện lác đác vài con zombie, khứu giác của chúng rất nhạy bén, ngửi thấy mùi m.á.u tươi của người sống liền kéo đến…
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Địch Đại Hổ có tài thiện xạ, b.ắ.n vài phát s.ú.n.g đã g.i.ế.c c.h.ế.t hết, rồi cười hề hề cảm thán: “Vẫn là zombie dễ đối phó hơn, mấy thứ vừa nãy là cái quái gì vậy!”
Nhưng Ôn Dao lại cau mày: “Hai người nghe xem, bên ngoài không còn tiếng động nữa rồi.”
Vật liệu xây dựng của tòa nhà nghiên cứu rất đặc biệt, cách âm tương đối tốt giữa các khu vực bên trong, vị trí hiện tại của bọn họ là tầng mười mấy của tòa nhà cao tầng, ở đây mà còn xuất hiện zombie, thì dựa vào tình hình vừa rồi suy đoán, chỉ có thể nói minh tất cả hành lang, cầu thang bên dưới đều đã bị lấp đầy rồi…
Cũng giống như “trong nhà nhìn thấy hai con gián, thực ra cả nhà đều là gián”, không dám nghĩ, nghĩ thôi đã thấy sởn gai ốc.
Cho dù bọn họ có thân thủ tốt đến đâu, s.ú.n.g ống b.ắ.n chuẩn đến đâu, đối mặt với đàn zombie tập trung ở cả tòa nhà, cũng hoàn toàn bó tay.
Cho dù b.ắ.n hết đạn, cạn kiệt năng lượng linh nguyên cũng vô ích…
“Vậy phải làm sao?” Thiệu Đình Lương nhìn Ôn Dao, rõ ràng đã coi cô như người dẫn đầu của đội.
Không còn cách nào khác, trong số những người có mặt, cô là người bình tĩnh nhất, vừa rồi còn một mình đóng băng được một con quái vật biến dị to lớn như vậy, thực lực này cho dù đặt trong đội chiến đấu của cả Đông Châu, cũng là top đầu.
Lạc Toàn Tinh đỡ Hà Phong Diên bị thương ở chân xuất hiện ở góc hành lang, thấy bọn họ liền sáng mắt lên: “Cuối cùng cũng tìm thấy mọi người rồi, không sao chứ?”
Hà Phong Diên nhíu mày, nói với bọn họ: “Ở đây không an toàn, đi theo tôi.”
Vài phút sau, tất cả mọi người đến một phòng giám sát nào đó trên tầng cao nhất của tòa nhà nghiên cứu.
Khác với những phòng giám sát khác, bức tường trong phòng giám sát này làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài hành lang.
Hà Phong Diên biết mật mã hệ thống của tòa nhà nghiên cứu, vừa gõ bàn phím vừa giải thích: “Đây là phòng điều khiển trung tâm, hiện tại là nơi an toàn nhất.”
Lạc Toàn Tinh băng bó đơn giản vết thương trên cánh tay cho Ôn Dao, quay đầu nhìn màn hình mà Hà Phong Diên đang thao tác, cô không hiểu những ký hiệu lệnh trên đó, chỉ hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Hà Phong Diên: “…Đang xem camera giám sát.”
Không lâu sau, những màn hình điện tử vốn tối đen xung quanh lần lượt sáng lên, tổng cộng mười sáu màn hình, hiển thị mười sáu khu vực quan trọng nhất trong toàn bộ tòa nhà.
Kết quả đều là… toàn đầu zombie.
Làn da nứt nẻ chảy mủ, tròng trắng đỏ ngầu hoặc xanh lét, tất cả đều chất đống lên nhau, nhìn thôi cũng đủ khiến người mắc chứng sợ lỗ dày đặc phát bệnh…
Thiệu Đình Lương: “Thế là xong rồi, tư liệu thì lấy được rồi, nhưng người thì không ra được nữa.”
Lạc Toàn Tinh đặt tay lên vai Hà Phong Diên: “Trời ạ, số lượng này, chắc phải dọn sạch zombie trong vòng bán kính trăm dặm bên ngoài rồi…”
Ôn Dao nhìn màn hình camera giám sát không nằm ngoài dự đoán, nhớ lại “trận động đất” vừa rồi, hỏi: “Vừa rồi tòa nhà rung chuyển là đang xảy ra chuyện gì?”