Lúc đến anh đã đốt cháy một con đường, để ngăn chặn đám zombie lan rộng trở lại, phải nhanh chóng xuống lầu.
“Ừm." Lạc Toàn Tinh hiểu ý, vội vàng đỡ Hà Phong Duyên chân tay không tiện bước đi.
Quý Minh Trần thì tiện tay nắm lấy tay Ôn Dao đang đứng cạnh cửa, không nói một lời nào, trực tiếp bế cô lên.
Sự mất trọng lượng đột ngột khiến Ôn Dao theo bản năng nắm chặt lấy áo sơ mi của đối phương: "Em không bị thương, em có thể tự đi được..."
Nhưng giây tiếp theo, Quý Minh Trần đã nâng cánh tay bị thương của cô đặt lên vai mình, dòng m.á.u đặc quánh ngay lập tức loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh...
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, Ôn Dao: "..."
"Bảo bối lần sau nói dối nhớ phác thảo trước nhé, bạn đời của em, anh, không mù." Nói xong, anh vuốt ve lưng cô, bế người bước nhanh xuống lầu.
Địch Đại Hổ và Thiệu Đình Lương ở phía sau vội vàng cầm s.ú.n.g đuổi theo.
Lâm Trạch Nhân, người vừa leo lên mười ba tầng lầu cùng Quý Minh Trần, thở hổn hển chưa hoàn hồn: "... Hai người... đợi... đợi một chút!"
……
Trở lại xe, Quý Minh Trần không nói gì, nhanh chóng mở hộp thuốc đặt ở ghế sau, băng bó vết thương trên cánh tay cho Ôn Dao.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng vén tay áo dính đầy m.á.u tanh, lướt qua lớp vải thô ráp được băng bó vội vàng, ba vết cào rướm m.á.u hiện ra trước mắt.
Thấy vậy, sắc mặt vốn đã không mấy dễ nhìn của Quý Minh Trần càng trở nên khó coi hơn.
Anh cụp hàng mi dài xuống, lấy băng gạc sạch và thuốc từ hộp thuốc, bắt đầu tập trung xử lý vết thương cho cô một cách tỉ mỉ...
Ôn Dao ngoan ngoãn ngồi yên, ngơ ngác nhìn hàng mi của Quý Minh Trần.
Sau nửa đêm đầy kinh hoàng và kích thích, nào là quái vật đột biến, nào là đám zombie chặn đường, giờ phút này được giải cứu, cô vẫn chưa hoàn hồn...
Nhớ lại cảnh Quý Minh Trần bước ra từ ngọn lửa, ôm cô vội vã xuống lầu, cô vô thức liên tưởng đến cảnh anh thiêu đốt đám quái vật trên biển hôm đó.
Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ, hôm đó, anh băng qua vùng biển, có phải cũng vì cô mà đến như hôm nay không?
"Quý Minh Trần..." Đôi mắt Ôn Dao long lanh, khẽ giật tay.
Quý Minh Trần đang nắm cổ tay cô để kiên nhẫn bôi thuốc, nghe thấy tiếng liền dừng động tác: "Đau à?"
"Không phải, em không sợ đau..." Ôn Dao né tránh ánh mắt, lòng có chút phức tạp: "Em chỉ muốn hỏi, sao anh lại đến?"
Biệt thự cổ là trụ sở chính của căn cứ khu 14 Đông Châu, theo lý thuyết thì anh phải có nhiều việc hơn chứ? Quý Minh Trần đến kịp thời như vậy, rõ ràng là không ở lại đó lâu đã vội vàng đến đây.
Quý Minh Trần ngước mắt nhìn Ôn Dao.
Cô gái trước mặt có đôi mắt trong veo như nước, nhìn anh với vẻ ngơ ngác và dịu dàng, không hề giống một chút nào với cô gái anh dũng, kiên cường trên chiến trường.
Anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục bôi thuốc và băng bó vết thương cho cô, sau khi băng gạc trắng sạch sẽ được quấn cẩn thận và thắt nút, anh vươn tay, dùng ngón tay ấm áp vuốt ve cằm và môi cô, giọng nói trầm ấm khàn khàn:
"Em nghĩ xem, tại sao anh lại đến?"
Ngoài cửa sổ xe đang chạy, vầng trăng bạc treo cao, ánh trăng như sương tuyết mang theo gió lạnh tanh tràn vào, Ôn Dao nhìn người đàn ông trước mặt với chiếc áo sơ mi dính máu, vẻ mặt lạnh lùng, lòng xao động, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-164-em-bi-uot-roi-de-anh-thay-ao-giup-em.html.]
Quý Minh Trần đặt cánh tay bị thương của cô lên vai mình, cũng thuận thế ôm cô vào lòng, hôn lên tóc mai cô: "Lý do anh đến chỉ có một, đó là để bảo bối của anh biết..."
"Có lẽ trên đời này có người sẽ bỏ rơi em, nhưng cũng sẽ có người, bất chấp tất cả, chỉ vì em mà đến."
Anh có thể chán ghét và thất vọng về thế giới này, nhưng mặt trời nhỏ trong lòng anh, mãi mãi phải mang theo hy vọng.
……
Hai chiếc xe ô tô sáng bóng dừng lại trước khu biệt thự cổ kính, sau khi ăn no cẩu lương trên đường đi, Thiệu Đình Lương mới dám quay đầu lại: "Minh trưởng quan, đến rồi."
Bàn tay Quý Minh Trần đặt sau gáy cô gái trong lòng, nghe vậy liền ngước mắt lên: "Khu vực này tôi đã dọn dẹp sạch zombie, các anh đi phong tỏa cổng chính."
Thiệu Đình Lương gật đầu: "Vâng."
Vì Hà Phong Diên bị trúng đạn ở chân, Ôn Dao cũng bị thương ở tay, Quý Minh Trần quyết định nghỉ ngơi vài ngày trong biệt thự cổ, ra lệnh cho Địch Đại Hổ và những người khác phong tỏa bốn cổng sắt Đông, Tây, Nam, Bắc.
Tường bao quanh biệt thự cổ rất cao, nhiều tài nguyên vật chất bên trong chưa bị lục soát, vẫn có thể tạm thời trú chân.
Sau khi xuống xe, Quý Minh Trần không quan tâm đến những người khác, tự mình bế Ôn Dao đi cầu thang lên tầng năm của biệt thự.
Căn phòng anh ở vốn không có điện, nên bày rất nhiều chân nến, Quý Minh Trần vào cửa liền thắp sáng tất cả các chân nến.
Ôn Dao ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen, ánh mắt lướt qua phòng khách quen thuộc này, có lẽ không có người sống nào lên đây, nên không thấy dấu vết xâm nhập của zombie, mọi thứ vẫn sạch sẽ và gọn gàng...
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Trước đây nhìn thấy cả phòng nến, cô còn thầm chê anh thắp nến như cúng tổ tiên, giờ trải qua bao nhiêu lần sinh tử trở về đây, cô lại cảm thấy vô cùng... thân thiết?
Giống như trở về nhà vậy...
Sau khi thắp xong nến, Quý Minh Trần đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi mới.
Trước khi cởi nút áo sơ mi của mình, anh như nhớ ra điều gì đó, liền lấy thêm một bộ quần áo đi đến trước mặt Ôn Dao ngồi xổm xuống, đồng thời đưa tay nhéo nhéo góc áo của cô: "Em cũng bị ướt rồi, thay quần áo đi..."
Ôn Dao hoàn hồn từ dòng suy nghĩ của mình, nghe vậy liền ngẩn người, gật đầu: "Vâng."
Không ngờ vừa mới giơ tay lên, bàn tay của người đàn ông trước mặt đã đưa tới, giống như lúc băng bó vết thương cho cô, lại dịu dàng và kiên nhẫn kéo khóa áo cho cô.
Chiếc áo khoác đen bên ngoài thì không sao, nhưng khi cởi đến chiếc áo sơ mi mỏng bên trong, cô cảm thấy hơi ngại, vô thức giữ tay anh lại.
Thấy đối phương ngước mắt nhướn mày, cô giải thích: "Anh cũng cần thay quần áo, em tự làm được rồi."
Ánh mắt Quý Minh Trần lướt qua vành tai đỏ ửng của Ôn Dao, khóe môi cong lên: "Bảo bối à, cả người em, có chỗ nào mà anh chưa từng chạm qua, giờ còn không cho anh nhìn?"
Giọng nói trong trẻo như ngọc của người đàn ông vang lên trong phòng khách trống trải, khi âm cuối vút lên, mang theo một chút mờ ám quyến rũ.
Giống như bị hai chữ "chạm qua" làm bỏng tai, ký ức hỗn loạn của đêm đó ùa về trong đầu, Ôn Dao lập tức đỏ mặt: "Chuyện này không giống..."
Hôm đó là phòng ngắm biển tối đen, cô chỉ nhìn thấy một cái bóng, bây giờ xung quanh toàn là ánh nến sáng rực, làm sao cô có thể không ngại.
Quý Minh Trần khẽ cười, ngón tay nhấc góc tấm vải voan đen trang trí trên bàn trà: "Vậy em nhắm mắt lại..."
"?"
Ôn Dao chưa kịp phản ứng, mắt đã bị tấm vải voan đen bịt kín và buộc lại.