SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 165: BỊ THƯƠNG VẪN KHÔNG THA, MAY MÀ KHÔNG CHẾT TRÊN GIƯỜNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 06:54:23
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô vô thức giơ tay lên định giật xuống, nhưng bị Quý Minh Trần giữ chặt lòng bàn tay, sau đó hơi thở nóng rực phả vào tai cô: "Không phải em ngại ánh nến sáng quá nên xấu hổ sao, vậy thế này được không..."

Dải lụa đen đã làm giảm độ sáng của căn phòng xuống vài phần, qua lớp lụa mỏng manh ấy, Ôn Dao chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng tuyệt đẹp của Quý Minh Trần.

Anh cụp mắt xuống, dung mạo thanh tuyệt, bàn tay thon dài như ngọc lướt trên người cô, từng chút một cởi bỏ món đồ cuối cùng…

Rõ ràng chỉ là thấy tay cô bị thương, tốt bụng giúp cô thay bộ quần áo ướt sũng, nhưng vì đôi mắt bị che kín này mà vô hình trung đã khơi gợi cảm xúc đến tột độ.

Tiếng sột soạt nhẹ nhàng của vải vóc vang lên bên tai, đầu ngón tay nóng rực của người đàn ông lướt qua làn da mịn màng của cô, Ôn Dao không khỏi siết chặt ngón tay, hít một hơi lạnh…

“Sao vậy, thay quần áo cũng khó chịu à?” Quý Minh Trần cố ý hỏi vậy, cười nhẹ, vươn tay lấy một chiếc áo sơ mi mới.

Sau khi thay xong bộ quần áo sạch sẽ, khô ráo, lúc này anh mới vươn tay tháo dải lụa đen bịt mắt cô.

Ôn Dao muộn màng nhận ra điều gì đó: “Anh chỉ bịt mắt em, đâu có bịt mắt anh…”

Quý Minh Trần thấy buồn cười: “Anh bịt mắt thì làm sao thay đồ cho em được?”

Mặt Ôn Dao đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào: “Nhưng như vậy không công bằng…”

Quý Minh Trần đứng dậy trước mặt cô, nghe vậy liền “Ồ” một tiếng, kéo dài giọng nói: “Vậy ý bảo bối là muốn xem anh thay?”

“Em cũng không phải…”

Chưa kịp giải thích thêm, Quý Minh Trần đã cúi người nhặt chiếc áo sơ mi trắng mới trên ghế sofa: “Rất hân hạnh được phục vụ.”

Giây tiếp theo, anh đứng trước mặt Ôn Dao, cởi quần áo một cách rất tự nhiên.

Chiếc áo sơ mi dính vết m.á.u rơi xuống thảm, chiếc áo sơ mi trắng mới được anh mặc vào một cách đầy phóng khoáng, theo từng động tác uyển chuyển, cơ bắp săn chắc trên cánh tay anh hơi phồng lên.

Không chỉ vậy, dưới ánh nến, làn da của anh trắng nõn đến trong suốt, Ôn Dao thậm chí có thể nhìn thấy rõ cơ bụng anh phập phồng theo từng nhịp thở, cùng với những đường gân xanh mờ mờ hiện lên trên đó...

Cứu với...

Cô muốn rời mắt đi nhưng lại không thể.

Khác với vẻ ngại ngùng của cô, Quý Minh Trần thay quần áo trước mặt cô một cách nhàn nhã, thong dong, thành thạo.

Anh còn cố tình không cài hết cúc áo, chống tay xuống, cúi người xuống nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn hỏi: "Bảo bối hài lòng chứ?"

Ôn Dao: "..." Hình như cô lại trúng kế của tên hồ ly tinh này rồi.

Cô không thể từ chối, người đàn ông cười khẽ một tiếng, tay vuốt ve khuôn mặt cô, đôi môi mỏng xinh đẹp nhanh chóng áp xuống, tách môi cô ra, như muốn làm cô hài lòng, trao cho cô một nụ hôn sâu, ướt át và kéo dài.

Cảm giác sung sướng lan tỏa từ xương cụt, chìm đắm trong sự cuồng nhiệt này, Ôn Dao không khỏi để lại vài vết xước nhạt trên chiếc ghế sofa da.

"..."

...

Rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Dao bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức, cô chống tay ngồi dậy, đưa tay che mắt...

Chờ đến khi tầm nhìn dần rõ ràng, cô mới nhìn về phía khung cảnh hỗn loạn trước mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-165-bi-thuong-van-khong-tha-may-ma-khong-chet-tren-giuong.html.]

Chăn mềm bị xô lệch, cánh hoa hồng rải rác trên đó bị vò nát, chiếc chân nến vàng đặt cạnh giường cũng đã tắt, chỉ còn lại nửa cây nến đỏ.

Cô cứ tưởng tay mình bị thương, người đàn ông này sẽ động lòng trắc ẩn mà tha cho cô, kết quả là...

Dù anh có ấn hai tay cô lên trên đầu, anh vẫn...

May mà cô là dị năng giả có thể chất hơn người, nếu là người bình thường, cô cảm thấy mình có thể sẽ c.h.ế.t trên giường này thật.

Ánh mắt lướt qua đống quần áo vương vãi trên sàn, Ôn Dao đưa tay che mắt.

Thực tế đã chứng minh, kết cục của việc hai người thiếu kiềm chế thay quần áo cùng nhau là: quần áo đều thay vô ích...

Cơn mưa đêm qua tạnh vào nửa đêm, lúc này bầu trời bên ngoài cửa sổ trong xanh, Ôn Dao mặc váy ngủ trắng xuống giường, chân trần bước trên tấm thảm hoa mềm mại đi đến bên cửa sổ.

Kiến trúc của tòa lâu đài biệt thự cao hơn các tòa nhà bình thường, đứng ở vị trí tầng năm nhìn xuống thành phố đổ nát này, so với cảnh đẹp trước đây, lại là một cảnh tượng khác biệt...

Sau khi trời sáng, cô có thể nhìn thấy rõ lá cờ của khu 14 Đông Châu ở quảng trường lâu đài đã bị lật đổ, cây cối được cắt tỉa gọn gàng bị đè bẹp, còn những đài phun nước và kiến trúc bằng đá vốn xinh đẹp cũng bị nhuốm m.á.u và dịch nhầy.

Thậm chí bên ngoài cánh cổng sắt đen còn chất đống rất nhiều zombie và biến dị thể, mặt chúng áp sát vào cửa, nhãn cầu nổ tung, những bàn tay với móng vuốt sắc nhọn chìa vào trong...

Khu vườn cổ tích ngày nào, bỗng chốc biến thành lâu đài kinh dị.

"..."

Ôn Dao yên lặng nhìn hồi lâu, khi cô định quay người lại thì có người từ phía sau đến gần, bàn tay thon dài xinh đẹp đó cũng chống lên bệ cửa sổ bên cạnh cô: "Đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, dường như vừa mới ngủ dậy.

Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đài phun nước bằng đá bên dưới, trên đó có một con chim bồ câu trắng đã chết: "Anh đã nghĩ kỹ... tiếp theo sẽ làm gì chưa?"

Quý Minh Trần: "Làm gì là sao?"

Ôn Dao quay người trong vòng tay anh, nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng: "Bây giờ khu 14 Đông Châu đã không còn..."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Tối qua đến cuối cùng anh không nói gì, cô vô tình mở mắt ra, lại bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô, dù nhận ra ánh mắt của cô, cúi xuống hôn cô, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ u buồn nhàn nhạt.

Nghĩ kỹ lại, chắc cũng là vì chuyện này mà buồn lòng.

Nghe vậy, Quý Minh Trần cúi đầu cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em có nơi nào đặc biệt muốn đến không?"

Ôn Dao không hiểu: "Cái gì?"

Nhưng thấy người đàn ông trước mặt dịu dàng vuốt ve tóc mai của cô, chậm rãi nói: "Không cần cái danh hiệu hão huyền là chỉ huy căn cứ nữa, từ nay về sau, anh sẽ chỉ bảo vệ công chúa nhỏ của anh, cũng chỉ phục vụ riêng em..."

Nói xong, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng ấn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô: "Được không?"

Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm chan chứa tình cảm của đối phương, đột nhiên nhớ đến ngày anh trò chuyện với cô về chủ đề số phận...

Lúc đó, trong mắt anh cũng ánh lên vẻ u buồn tương tự, còn nói gì mà tương lai đã được định sẵn, chỉ là chưa xảy ra.

Nghĩ đến đây, cô nắm lấy áo sơ mi của anh: "Anh có phải, đã biết từ lâu rồi không..."

Cho nên mới không chấp niệm, không quan tâm đến bất cứ điều gì, dù là ở lâu đài biệt thự trước đây, hay sau đó là trên du thuyền trên biển, hoặc là trên hòn đảo xinh đẹp vô danh kia, anh đều chỉ dẫn cô đi chơi, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về chuyện tương lai.

Loading...