"Hôm đó trên đảo, anh cũng không phải là không có mục đích..."
Quý Minh Trần đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhìn cảnh tượng đổ nát bên ngoài với vẻ mặt không cảm xúc: "Phải, cũng không hoàn toàn là vậy."
Như đang chìm vào suy tư, anh xoa xoa cổ tay cô hỏi: "Em cảm thấy người ta sống trên đời, thứ gì là quan trọng nhất?"
Ôn Dao không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: "Sinh mạng."
Dù là thời đại hòa bình trước đây, hay là thời kỳ thảm họa tận thế hiện tại, không ai là không trân trọng mạng sống của mình.
Không ngờ Quý Minh Trần nghe vậy lại chỉ cười nhạt: "Có lẽ..."
Bàn tay thon dài trắng nõn từ từ giơ lên, trên đó vừa vặn rơi xuống một giọt nước, rơi trúng ngay khớp xương ngón tay anh, lấp lánh dưới ánh mặt trời:
"Là hạnh phúc hiện tại thì sao?"
Quá khứ như thế nào không quan trọng, tương lai ra sao cũng không quan trọng, trong thế giới bao la này, cõi trần gian mênh mông, ai cũng đến tay trắng, rồi lại ra đi tay trắng...
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Và có lẽ, đó mới chính là bản chất và sự thật của cuộc sống.
...
Mọi người đều tạm thời nghỉ ngơi vài ngày ở lâu đài biệt thự.
Trong khoảng thời gian này, vì không có đầu bếp, nên Lạc Toàn Tinh và mấy người kia đều tự mình nấu ăn bằng những nguyên liệu còn sót lại trong kho lạnh, tay nghề nấu nướng của mỗi người mỗi khác, Ôn Dao bị ép tham gia vào, coi như cũng được trải nghiệm đủ loại món ăn kỳ lạ.
Chiều hôm đó, Lạc Toàn Tinh đứng bên cạnh lan can sắt, tay cầm đũa, vừa ăn cơm trong bát, vừa gắp thịt trêu chọc con zombie đang giương nanh múa vuốt bên cạnh: "Đột nhiên cảm thấy, bây giờ thế này cũng khá tốt..."
"Khu 14 Đông Châu không còn nữa, chúng ta cũng không có việc gì làm, muốn làm gì thì làm, cũng coi như được nhàn nhã."
Con zombie đó vung vẩy móng vuốt, nhưng vì có cổng sắt chắn nên không thể chạm vào tay cô ấy, trông giống như muốn ăn thịt trong tay cô ấy nhưng không ăn được.
Nói xong, cô ấy hỏi Hà Phong Diên đang cầm s.ú.n.g bên cạnh: "Này, anh nói xem zombie có ăn thịt nướng chín không? Nếu nó ăn miếng thịt này, sẽ thế nào?"
Hà Phong Diên kiểm tra xong cổng sắt, nghiêm mặt quay đầu lại, b.ắ.n một phát s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t con zombie đó: "Cô cẩn thận bị chúng cào trúng, thuốc giải độc zombie ở căn cứ chính đã bị quét sạch rồi, không còn dư để tiêm cho cô đâu..."
Lạc Toàn Tinh bực bội nhét miếng thịt vào miệng: "... Không có tí lãng mạn nào cả."
Khi hai người chuẩn bị quay về, đột nhiên nhìn thấy nhà thờ trắng ở phía xa bốc cháy dữ dội, chạy lên lầu nhìn, ngọn lửa lan ra xung quanh, ngay cả vườn hoa hồng bị mưa gió tàn phá cũng bị thiêu rụi...
Biển lửa và ánh hoàng hôn trên bầu trời cùng một màu cam đỏ, như nối liền trời đất, nhìn ra xa, một mảnh bi tráng chấn động.
Ôn Dao ngủ một giấc đến chiều, lúc tỉnh dậy nhìn thấy nhà thờ vườn hoa hồng dưới ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đang bốc cháy, cô ngẩn người ra một lúc rồi đột nhiên tỉnh táo, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài...
Lạc Toàn Tinh vừa lên tầng bốn đã nhìn thấy cô, còn gọi vài tiếng, nhưng cô như không nghe thấy, cứ thế chạy xuống lầu, xông ra khỏi cổng lớn, còn chưa kịp quay người lại thì bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Sao vậy, định đi đâu đấy?"
Trong lúc hoảng loạn, Ôn Dao quay đầu lại, mái tóc mềm mại tung bay trong không trung, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, nước mắt không hiểu sao lại trào ra, cô lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh.
Quý Minh Trần nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay vuốt ve lưng cô, ôm cô vào lòng: "Mới chỉ xa nhau một ngày, hóa ra bảo bối của anh lại không thể rời xa anh dù chỉ một khắc à..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-166-hoa-ra-bao-boi-khong-the-roi-khoi-anh-du-chi-mot-khac.html.]
"..."
Ôn Dao nói bằng giọng nghẹn ngào: "Hôm nay anh đi đâu vậy? Còn nữa... tại sao vườn hoa hồng và nhà thờ lại bị cháy?"
Hình như tất cả tai họa đều đến sớm hơn trong giấc mơ dự báo, trời biết khi cô nhìn thấy đám cháy giống hệt trong mơ kia thì đã hoảng sợ đến mức nào.
Giây phút tỉnh dậy, nhớ đến vẻ u buồn trong mắt anh mấy hôm trước và những lời anh đã nói, suýt chút nữa đã khiến cô hồn bay phách lạc.
Quý Minh Trần khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nâng mặt cô lên: "Sáng nay anh đã nói với em rồi mà? Anh đi xử lý chút chuyện hậu sự cho thành phố này..."
Dọn dẹp hậu quả của những thể biến dị ở tòa nhà nghiên cứu, và lo liệu hậu sự cho anh trai.
"Còn về vườn hoa hồng và nhà thờ..." Quý Minh Trần vừa nói vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi núi non, hoàng hôn và ánh lửa hòa quyện vào nhau, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, nhưng không thể che giấu được tình cảm nhàn nhạt trong đáy mắt: "Sau này không thể đến thăm anh ấy nữa rồi, chi bằng cứ thiêu hủy đi."
"..."
Trở lại lầu, Ôn Dao ngồi ở bên cửa sổ, nhìn về phía nhà thờ đang cháy.
Còn Quý Minh Trần thì ngồi trên ghế sofa trong phòng, dùng khăn sạch lau chiếc hộp gỗ đựng tro cốt trong tay cho đến khi không còn một hạt bụi: "Mười phút rồi bảo bối..."
"Nếu em thật sự thích xem như vậy, thì anh đi đốt thêm lần nữa nhé?" Nói xong, anh đặt chiếc hộp gỗ xuống, buông khăn tay rồi ngẩng đầu lên.
Ôn Dao đang ngồi ở cửa sổ: "..."
Chờ đến khi tận mắt nhìn thấy nhà thờ đó tắt ngọn lửa cuối cùng, chỉ còn lại một bộ khung đen kịt, cô mới yên tâm thu hồi ánh mắt, xách váy ngồi xuống bên cạnh Quý Minh Trần, đầu cũng nghiêng sang tựa vào vai anh, giọng nói rất dịu dàng: "Quý Minh Trần..."
Đối mặt với sự nũng nịu bất ngờ của cô gái bên cạnh, Quý Minh Trần: "... Sao vậy?"
Ôn Dao vòng tay qua cánh tay anh, ôm chặt lấy cánh tay anh: "Em thích anh."
Thảm họa của thế giới này có lẽ vẫn tiếp tục, nhưng ít nhất, số phận của Quý Minh Trần đã thay đổi...
Anh sẽ không tuyệt vọng và cô độc tự thiêu mà chết, anh sẽ vì tình yêu của họ mà mãi mãi ở bên cạnh cô.
Quý Minh Trần: "?" Lời tỏ tình đột ngột này là từ đâu ra vậy?
Ôn Dao ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn nhuộm mái tóc mềm mại của cô thành màu vàng nhạt, còn đôi mắt trong veo xinh đẹp kia thì long lanh như nước, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Xinh đẹp động lòng người, tinh khôi như ánh trăng, giờ đây, hoàn toàn thuộc về anh rồi...
Quý Minh Trần bèn đưa tay vuốt ve gáy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồi áp sát vào tai cô khẽ cười: "Được rồi, anh biết tâm ý của bảo bối rồi."
...
Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Quý Minh Trần gọi tất cả những người tạm trú ở lâu đài biệt thự lại, họp ở phòng ăn.
Nghe xong lời Quý Minh Trần, Lạc Toàn Tinh không hiểu: "Ý của Minh trưởng quan là, không đi cùng chúng tôi?"
Thiệu Đình Lương: "Chẳng lẽ là muốn... mỗi người một ngả khi đại nạn ập đến?"
Bác sĩ Lâm đứng bên cạnh, hai tay đút túi áo khoác trắng im lặng.
Hà Phong Diên nhớ đến lời Lạc Toàn Tinh nói hôm đó, nhíu mày.