SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 167: DÙ LÀ CHÂN TRỜI GÓC BỂ HAY TẬN CÙNG THẾ GIỚI NÀY, ANH ĐỀU CÓ THỂ CÙNG EM ĐI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 14:50:12
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Minh Trần cụp mắt xuống: "Các anh đến tàu Noah, hội hợp với Melissa, nếu trên biển khó sinh tồn, có thể men theo bờ biển đến khu 1 Đông Châu..."

"Không cần lấy danh nghĩa của tôi, với thực lực của các anh, chắc chắn có thể giành được một chỗ đứng trong đội chiến đấu của khu 1."

Hà Phong Diên vẫn hơi khó hiểu: "Minh trưởng quan, chủ nhiệm Phí bị đưa đến khu 1 Bắc Châu rồi, chẳng lẽ chúng ta không đi cứu sao?"

Ôn Dao còn chưa biết chuyện này, nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Quý Minh Trần.

Cô không hiểu lắm về nghiên cứu sinh học, nhưng trong ấn tượng, người này rất quan trọng với Quý Minh Trần...

Lạc Toàn Tinh vô cùng tức giận và kinh ngạc: "Bọn người Bắc Châu đúng là không biết xấu hổ! Trước đây còn lên án chúng ta, cuối cùng chẳng phải cũng nhân lúc hỗn loạn cướp đoạt thành quả nghiên cứu và nhân tài nghiên cứu quan trọng của chúng ta sao?"

Hà Phong Diên nghiêm mặt nói: "Tường thành Tây Nam có lịch sử lâu đời, kết cấu cũng đặc biệt, theo lý mà nói không thể bị công phá nhanh như vậy, tôi nghi ngờ có người ở khu khác giở trò..."

Thiệu Đình Lương nhìn trái nhìn phải, hỏi Lâm Trạch Nhân bên cạnh: "Vậy với tính cách có thù tất báo của Minh trưởng quan, chẳng lẽ không điều tra rõ nguyên nhân, dẫn người đánh trả sao?"

Lâm Trạch Nhân không trả lời câu hỏi này.

Phòng ăn chìm vào im lặng.

Không biết đợi bao lâu, Quý Minh Trần mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người: "Không quan trọng nữa."

Đánh trả thì sao, xây dựng lại khu an toàn mới thì sao? Chỉ cần thảm họa tận thế này không chấm dứt, tất cả chỉ là sự lặp lại vô ích...

Trước thiên tai kinh khủng, loài người tranh giành tài nguyên vốn đã giống như con kiến hôi đáng cười.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Quý Minh Trần đứng dậy, đẩy khẩu s.ú.n.g đen trong tay về phía trước, khẩu s.ú.n.g xoay tròn trượt đến trước mặt, dừng lại trước mặt Lạc Toàn Tinh.

"Tôi tự có quyết định, từ nay về sau, các anh tự tìm đường sống, không cần nghe lệnh tôi nữa, cũng không cần gọi tôi là Minh trưởng quan."

Theo quy định của khu Đông Châu, sau khi một khu sụp đổ, trật tự tan vỡ, những đội trưởng đội chiến đấu như bọn họ không cần phải trung thành với chỉ huy căn cứ, bây giờ bọn họ cũng chỉ vì Quý Minh Trần mà bằng lòng ở lại đây.

Giờ Quý Minh Trần đã lên tiếng, ý tứ cũng rất rõ ràng, anh không định đi về phía bắc thống nhất ba châu Tây Bắc, cũng không định xây dựng khu an toàn mới, thậm chí đối với việc chạy đến khu 1 Đông Châu có nền khoa học kỹ thuật phát triển nhất hiện nay cũng không có hứng thú...

Trên đời này mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, dù bọn họ không muốn như vậy, cũng không có quyền can thiệp.

Lạc Toàn Tinh không quá bất ngờ cầm lấy khẩu s.ú.n.g trên bàn, gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài, Thiệu Đình Lương do dự một lúc rồi cũng đi theo ra ngoài.

Quý Minh Trần đưa tài liệu nghiên cứu mà Ôn Dao mang về cho Hà Phong Diên: "Tài liệu nghiên cứu giao cho căn cứ chính khu Đông Châu trước đây không đầy đủ, đây là nửa phần còn lại, anh cầm nó đến khu 1 Đông Châu, bọn họ sẽ trọng dụng anh..."

Hà Phong Diên nhận lấy tài liệu: "Minh trưởng quan, anh thật sự..."

Quý Minh Trần lại nhìn về phía Lâm Trạch Nhân: "Còn về bác sĩ Lâm... trong thời buổi này, điều thiếu nhất chính là nhân tài chuyên tâm nghiên cứu y học như anh, đến đâu cũng có thể có chỗ đứng."

Nhìn Quý Minh Trần giống như đang dặn dò hậu sự, nói thật lòng Lâm Trạch Nhân cảm thấy hơi phức tạp.

Trước đây, ngày nào anh ta cũng sắp bị Quý Minh Trần, tên thần kinh đáng ghét này làm phiền đến chết, bây giờ bị sa thải rồi, anh ta lại nảy sinh... một chút không nỡ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-167-du-la-chan-troi-goc-be-hay-tan-cung-the-gioi-nay-anh-deu-co-the-cung-em-di.html.]

Công bằng mà nói, Quý Minh Trần tuy tâm tính lạnh nhạt, giả tạo, thỉnh thoảng còn thích lên cơn thần kinh, nhưng những chuyện anh làm, thật ra không có lỗi với ai.

Ít nhất, những người thật sự được anh trọng dụng, anh chưa bao giờ bạc đãi...

"Quý Minh Trần, nếu nói sớm hơn, tôi còn coi như là đàn anh của anh, tình cảm của chúng ta không chỉ có bảy năm tận thế này..." Lâm Trạch Nhân lần đầu tiên không gọi anh là Minh trưởng quan, cũng là lần đầu tiên không cung kính nịnh nọt nói những lời giả dối như trước đây.

Thấy vậy, Quý Minh Trần lại cười: "Bác sĩ Lâm chẳng phải vẫn luôn không thích tôi, sau lưng còn mắng tôi vô số lần, sao, bây giờ tôi bảo anh đi, anh lại không nỡ rồi?"

Lâm Trạch Nhân nghe vậy liền cứng họng: "Cũng không phải..."

 

Quý Minh Trần đứng dậy khỏi chiếc bàn mà anh đang dựa lưng: "Được rồi, nơi tiếp theo tôi muốn đến, cằn cỗi và nguy hiểm, cũng không có phòng thí nghiệm và vật liệu nào để anh nghiên cứu, anh đi theo tôi cũng chẳng ích gì."

"Tất nhiên, điều quan trọng nhất là, anh không giỏi chiến đấu, còn tôi thì không có thời gian rảnh rỗi để bảo vệ kẻ vô dụng."

Lâm Trạch Nhân: "..." OK, chút luyến tiếc nhỏ nhoi cuối cùng cũng tan biến.

Nhìn hai chiếc xe màu đen lần lượt rời khỏi quảng trường lâu đài bên ngoài cửa sổ, Ôn Dao thu hồi ánh mắt nhìn về phía Quý Minh Trần: "Vậy chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?"

Quý Minh Trần nhét khẩu s.ú.n.g bạc mà cô đã đánh mất trước đó vào tay cô:

"Nếu không thì em hãy ước một điều ước?"

"Hửm?"

"Chân trời góc bể, hay là tận cùng thế giới này..."

Quý Minh Trần ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Ôn Dao, khi đến gần cô, đôi mắt hoa đào hơi cong lên: "Bây giờ anh đều có thể cùng em đi."

...

Một năm sau, vùng cực hàn Bắc Châu.

Nơi này là rìa sông băng cách dãy núi Thương Bình hơn một trăm km, quanh năm bị băng tuyết bao phủ, sau khi ngày tận thế ập đến, càng trở nên hoang vắng.

Vì khí hậu cực kỳ lạnh giá, đất đai cằn cỗi, cộng với đặc tính zombie toàn thân chảy đầy chất lỏng, nơi đây hầu như không có zombie, cho dù thỉnh thoảng có xuất hiện ba, hai con thể biến dị di chuyển chậm chạp, chỉ cần gió lạnh thổi qua một chút, tất cả đều biến thành tượng băng cứng như sắt.

Sói zombie và gấu tuyết biến dị tuy thường thấy, nhưng số lượng của chúng rất ít, không có hiện tượng vây công tập thể, cũng không đáng sợ lắm...

Nói chung, trong thời đại tận thế mà các khu vực sinh tồn của loài người đang dần sụp đổ, nơi đây miễn cưỡng được coi là một vùng đất sạch.

Ôn Dao, Quý Minh Trần và Địch Đại Hổ lái xe đi về phía bắc, đã du ngoạn qua nhiều nơi trong vài tháng, sau đó Melissa cũng trở về hội hợp với họ, cuối cùng chọn nơi này để định cư.

Họ cùng nhau cải tạo hai toa tàu dừng ở đây, trang trí thành nhà ở thích hợp cho con người, còn cắm hàng rào gỗ bên ngoài nhà, đồng thời sử dụng thuốc đặc biệt trong kho để trồng hoa hồng và các loại cây trồng khác trên tuyết.

Tuy số lượng hoa hồng không hoành tráng như trong vườn hoa hồng trước đây, nhưng giữa vùng đất băng tuyết mênh m.ô.n.g này, vô số màu đỏ rực rỡ phủ đầy tuyết trắng, lại có một vẻ đẹp độc đáo và kinh diễm khác...

Kể từ khi ở đây, nhiều thứ đều phải tự lực cánh sinh, Melissa phụ trách nhóm lửa nấu nướng, Địch Đại Hổ phụ trách b.ắ.n tỉa các mục tiêu nguy hiểm gần đó, Quý Minh Trần phụ trách đốt lửa thắp nến, ngoài ra không làm gì khác.

Loading...