SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 169: BẢO BỐI NGỦ THÊM MỘT LÁT VỚI ANH ĐI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-19 14:55:26
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Minh Trần nghiêng đầu nhìn những hạt mưa trên cửa kính, giơ tay dùng đầu ngón tay chọc một cái, hạt mưa như bị anh kinh động, tụ lại trượt xuống cửa kính để lại một vệt nước dài: "Nơi này tất nhiên là không có người..."

"Nửa năm qua, các loại zombie và động thực vật đều đang tăng tốc độ biến dị, Nam Châu toàn là đảo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ bị quái vật biển nuốt chửng, còn Tây Châu thì dựa vào sa mạc, cuối cùng cũng sẽ bị cát vàng bao phủ..."

Ôn Dao nhìn Quý Minh Trần, chỉ thấy người đàn ông cụp mi cười, thần sắc trong đáy mắt khó đoán: "Tôi đoán, bây giờ hai châu Đông Bắc hẳn là đã hợp thành một châu rồi..."

Melissa nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại: "Chỉ trong vòng một năm, cả lục địa, chỉ còn lại chừng này chỗ để con người sinh tồn sao?"

Địch Đại Hổ cũng không thể tin được: "Hai châu Đông Bắc xưa nay luôn đối đầu nhau, cũng có thể hòa vào làm một?"

Quý Minh Trần chỉ cười không nói.

Ôn Dao thu hồi ánh mắt, tuy anh không nói, nhưng cô cũng không khó đoán ra nguyên nhân trong đó...

Trước thiên tai thực sự, nếu loài người không muốn tăng tốc độ tuyệt chủng thì chỉ có thể đoàn kết lại để chống chọi với kẻ thù chung vào thời khắc cuối cùng.

Chỉ là cô không hiểu, tại sao Quý Minh Trần lại chọn quay trở lại chiến trường vào thời điểm quan trọng này?

Trước khi xuất phát cô cũng đã hỏi anh câu hỏi này, lúc đó anh chỉ giải thích rằng tài nguyên sinh tồn có hạn, bọn họ sống ở vùng cực hàn, sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt.

Nhưng cô luôn có linh cảm mơ hồ rằng, cho dù đây là một trong những lý do thì mọi chuyện chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy...

Xe việt dã chạy về phía nam, nghỉ ngơi dọc đường vài ngày, cuối cùng cũng đến ngoại ô khu 1 Đông Châu sau nửa tháng.

Chạy xe lâu như vậy, từ vùng cực hàn Bắc Châu đến Bắc Châu, rồi băng qua phần lớn khu vực Đông Châu đến đây, đi qua hàng nghìn km, Ôn Dao cuối cùng cũng nhìn thấy dấu vết sinh tồn của con người bên ngoài cửa sổ xe.

Trước đó, không chỉ thời tiết âm u mưa gió liên miên khó thấy mặt trời, mà trong những thành phố bỏ hoang đó gần như không có bóng dáng của một người sống nào...

Ngay cả những kẻ săn mồi tàn ác, trong thế giới đang đi đến diệt vong này, cũng dần dần biến mất.

Lúc bấy giờ đúng vào buổi chiều, nhìn từ kính chắn gió phía trước xe, trên bãi cỏ khô vàng cách đó hàng trăm mét có dựng hàng rào lưới điện cao chót vót, bên trong hàng rào lưới điện còn dựng tháp canh bằng thép, trên đó có các thành viên đội chiến đấu mặc đồng phục màu đen, tay cầm s.ú.n.g đứng gác.

Nơi đây rõ ràng là vòng ngoài được canh phòng nghiêm ngặt của khu vực sinh tồn.

Thấy xe chạy thẳng về phía trước, Ôn Dao hỏi Quý Minh Trần bên cạnh: "Nơi này không có giấy thông hành, chúng ta có thể vào được không?"

Tài nguyên sinh tồn trong ngày tận thế cực kỳ hạn chế, ngay cả việc các khu vực ở Bắc Châu tiếp nhận người tị nạn cũng có giới hạn về số lượng và yêu cầu về thể chất, huống chi là khu vực Đông Châu vốn cạnh tranh sinh tồn khốc liệt, khu vực sinh tồn cấp cao thường quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, sẽ không tùy tiện cho người khác vào...

Trong ấn tượng của cô, khu 1 Đông Châu là nơi vô nhân tính nhất, vào thời điểm không tiếp nhận người tị nạn, bọn họ coi tất cả các phương tiện đơn lẻ từ bên ngoài là gián điệp từ các khu vực khác, hoặc là những kẻ săn mồi tàn ác, hễ đến gần là b.ắ.n chết.

Quý Minh Trần vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa kịp trả lời, Địch Đại Hổ phía trước đã vội vàng đáp: "Sao có thể! Lão đại của chúng ta là ai chứ, bọn họ dám chặn sao..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-169-bao-boi-ngu-them-mot-lat-voi-anh-di.html.]

"Bốp--"

Lời còn chưa dứt, Melissa đang lái xe đã giơ tay tát một cái: "Người ta hỏi anh à? Cần anh lắm lời ở đây không!?"

"..."

Quý Minh Trần mở mắt ra nhìn cảnh tượng bên ngoài, như thể chưa ngủ đủ giấc, anh vươn tay dài ra, ôm eo Ôn Dao đang ghé vào cửa sổ xe kéo về: "Vào khu vực trung tâm còn phải hai tiếng nữa, bảo bối ngủ thêm một lát với anh đi."

Ôn Dao bị ấn đầu vào cổ người đàn ông: "..."

Suýt chút nữa quên mất, người này có nhiều vỏ bọc, ngoài Minh trưởng quan của khu 14 Đông Châu, anh còn là con trai duy nhất của lãnh chúa khu Đông Châu, thân phận địa vị bày ra đó, ngay cả trưởng quan khu 1 Đông Châu nhìn thấy anh cũng phải nể mặt ba phần, mấy đội chiến đấu canh gác này thì tính là gì.

Hành trình tiếp theo quả nhiên đúng như vậy, từ hàng rào lưới thép bên ngoài thành phố, lại đi qua mấy cổng thành bằng đá được canh phòng cẩn mật, xe của bọn họ đều không gặp trở ngại.

Thậm chí không cần Quý Minh Trần ra mặt, khuôn mặt của Địch Đại Hổ chính là giấy thông hành.

Đến lúc mặt trời lặn, bọn họ thuận lợi đến khu vực trung tâm nổi tiếng của khu 1 Đông Châu như thể đang vào nhà mình vậy.

Nơi này nổi tiếng là bởi vì những người sống ở đây đều là quý tộc có thân phận cao quý ở khu Đông Châu, không chỉ môi trường đẹp mà cho dù là đường sá hay nhà cửa đều giống như trước khi ngày tận thế ập đến, thậm chí đặt chân đến đây còn có cảm giác như đang xuyên không đến thời kỳ hòa bình.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Biệt thự mái đỏ tường trắng, đường gạch đá sạch sẽ không bị hư hại, bồn hoa cây xanh bên đường, đèn đường kiểu Âu, thậm chí ở khu vực trung tâm còn có một tòa lâu đài lớn hơn biệt thự lâu đài gấp mấy lần, hình vuông vức, giống như kim tự tháp xếp chồng lên nhau, cao đến mấy chục tầng...

Toàn bộ khu vực trung tâm thành phố, hoàn toàn là một thị trấn phồn hoa xinh đẹp, không nhìn thấy một chút tàn tích đổ nát hay hư hại nào, còn cao cấp xa hoa hơn cả khu biệt thự cổ ở Cảng Kiều.

Sau khi xuống xe, Ôn Dao nhìn trang phục của mình, vốn tự cho là sạch sẽ gọn gàng, nhưng so với khu phố thị trấn phồn hoa giàu có này, lại có cảm giác quê mùa lạc lõng khó hiểu...

Cô lặng lẽ đi bên cạnh Quý Minh Trần, không nói gì, Quý Minh Trần nắm tay cô, dẫn bọn họ đi lên cầu thang đá một cách quen thuộc, không lâu sau, đã đến trước một căn biệt thự sân vườn nhỏ.

Quản gia bên trong nhìn thấy Quý Minh Trần, giống như rất sợ anh, không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ cung kính dẫn bọn họ lên tầng hai, ân cần mở cửa phòng cho bọn họ.

Đột nhiên đến nơi có nhiều quy củ như vậy, trong lòng Ôn Dao hơi lo lắng: "Tiếp theo chúng ta sẽ sống ở đây sao?"

Quý Minh Trần cởi cúc áo, treo áo khoác lên giá bên cạnh cửa: "Ừ, ở tạm."

Nói xong, thấy Ôn Dao đứng mãi bên cửa không vào, anh cảm thấy buồn cười, đưa tay kéo cô lại, ấn cô ngồi xuống mép giường: "Đang nghĩ gì vậy?"

Ôn Dao: "Không có gì..."

Một lúc sau, cô nhìn khuôn mặt dịu dàng tươi cười của Quý Minh Trần, đột nhiên hỏi: "Anh đang không vui sao?"

Trước đó trên xe, cô vẫn luôn suy nghĩ linh cảm không lành đó rốt cuộc là gì, phân tích suy nghĩ cả đường đi, cuối cùng cũng có chút manh mối.

Loading...