Vấn đề không nằm ở người khác, mà nằm ở Quý Minh Trần. Anh cái gì cũng tốt, tính tình hòa nhã, ôn nhu, nhưng lại quá hay cười, quá giỏi che giấu cảm xúc. Bất kể lúc nào trên mặt cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi, bất kể lúc nào cũng là một thái độ hòa đồng, đứng ngoài cuộc, khiến người ta khó lòng đoán được suy nghĩ thực sự của anh...
Ngay cả người đã kề cận anh suốt một năm trời, đôi khi cũng cảm thấy vẻ ngoài tốt đẹp này của anh có chút hư ảo, không chân thật, giống như một con rối vậy.
Và hai tháng gần đây, cảm giác "giả tạo" này trên người anh càng trở nên rõ ràng hơn...
Quý Minh Trần đang đưa tay cởi áo khoác ngoài của Ôn Dao, nghe vậy khẽ dừng lại: "Hửm? Sao em lại hỏi thế?"
"Không biết, em đoán thôi." Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng như sương của người đàn ông: "Em luôn cảm thấy, con người đều có cảm xúc và dục vọng trần tục, dù ít dù nhiều, nhưng anh dường như không có..."
Suốt một năm qua, anh biết cô muốn về nhà, liền đưa cô về nhà. Anh biết cô thích ngôi nhà ấm áp, liền giúp cô trang trí. Anh biết cô muốn nâng cấp dị năng, liền cùng cô đi g.i.ế.c zombie và thể biến dị, còn dịu dàng và kiên nhẫn dạy cô luyện s.ú.n.g từng li từng tí...
Thậm chí còn có cả trồng hoa hồng, ngắm cực quang... Tóm lại vô số chuyện, dường như đều là vì cô thích, anh mới lựa chọn cùng cô làm.
Ngay cả việc anh cảm thấy vui vẻ vì những món quà cô tặng, đó cũng là vì cô, chứ không phải vì bản thân những món quà đó...
"Ngoài em ra, trên thế giới này, anh còn có điều gì khác lưu luyến và mong muốn không? Em cũng có thể giúp anh thực hiện..."
Tay Quý Minh Trần buông thõng xuống, Ôn Dao lại đưa tay ôm lấy eo anh, giọng nói rất nhỏ: "So với việc sống một cuộc sống tốt hơn, em càng mong anh được thực sự vui vẻ. Nếu anh và cha anh không hòa thuận, hoặc không muốn quay về đây, em cũng có thể cùng anh rời đi..."
"Em không sợ zombie, cũng không sợ lạnh. Ra ngoài, dù đến đâu, chúng ta đều có thể sát cánh chiến đấu, em sẽ không kéo chân anh đâu."
"Nếu không có tiền, em cũng có thể kiếm đồng vàng cho anh..."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"..."
Giọng nói mềm mại, cái ôm ấm áp và ân cần, Quý Minh Trần cúi đầu nhìn mái tóc xinh đẹp của cô, bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau thấu tim ập đến dữ dội.
Không biết qua bao lâu, mới lặng lẽ kéo cô ra: "Bảo bối cam tâm tình nguyện chịu khổ vì anh, anh sao nỡ..."
"Em xem môi trường ở đây có thích không? Cứ ở đây trước, nếu em không thích nơi này, ngày mai bảo Melissa đưa em đến chỗ khác nhé?"
Quý Minh Trần vừa nói, vừa cởi áo khoác ngoài cho cô đặt sang một bên. Ôn Dao ngẩng đầu nhìn đôi mắt thanh tú của người đàn ông, nhưng dù cô có quan sát thế nào, cũng không thể thấy được bất kỳ cảm xúc nào từ đáy mắt anh.
Cuối cùng, chỉ đành bất lực gật đầu: "Vâng."
Quý Minh Trần lại ào ào đổ một ít đồng vàng lên bàn bên cạnh: "Anh cần xử lý chút việc, em cứ ở đây, Melissa quen thuộc khu chợ ở đây, em có thể bảo cô ấy dẫn em đi dạo..."
"Ngoài ra, đội trưởng Lạc và mọi người nếu không có gì bất ngờ cũng đã đến khu 1, em cũng có thể đi tìm họ."
Ôn Dao nhìn đống đồng vàng anh lấy ra từ không gian: "Tối nay anh không ở đây sao?"
"Không." Quý Minh Trần vừa nói, vừa nâng khuôn mặt trắng nõn của cô gái lên, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ lấp lánh: "Sao vậy, mới một đêm không ngủ cùng anh, đã không ngủ được rồi sao?"
"..."
Ôn Dao cau mày, lặng lẽ gạt tay anh xuống: "... Em ở đâu cũng ngủ được."
Quý Minh Trần cười mà không nói, lặng lẽ cầm lấy khẩu s.ú.n.g vừa đặt trên bàn đứng dậy: "Vậy bảo bối ngủ ngon."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-170-mot-dem-giong-to.html.]
Đợi Quý Minh Trần rời khỏi phòng, Ôn Dao mới thu lại vẻ mặt bực bội, lặng lẽ cụp mi xuống.
...
Lúc Quý Minh Trần ra ngoài, màn đêm đã buông xuống. Căn biệt thự nhỏ nằm ở vị trí cao, từ tầng hai nhìn xuống, khu trung tâm đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng quả thật yên bình.
Melissa đã đợi sẵn ở hành lang, thấy Quý Minh Trần, liền cầm s.ú.n.g đi tới.
Quý Minh Trần lại nói: "Cô và Địch Đại Hổ ở lại đây, không cần đi theo tôi."
Melissa khó hiểu: "Lão đại?"
Quý Minh Trần thu lại nụ cười bên môi, ánh mắt lạnh lùng quét qua những ngôi nhà mái ngói đỏ tường trắng dưới ánh trăng, giọng nói bình tĩnh ra lệnh: "Đêm nay khu trung tâm sẽ không yên ổn, dù có phải dùng mạng của các cô, cũng phải bảo vệ cô ấy cho tôi."
Nói xong, anh không nói gì thêm, cũng không giải thích gì, liền một mình rời khỏi căn biệt thự nhỏ, đi về phía tòa nhà cao hơn cả lâu đài.
...
Phía tây lâu đài, văn phòng chỉ huy căn cứ.
Chử Trác Thành đột ngột đứng phắt dậy khỏi ghế, đôi lông mày rậm nhíu chặt thành một đường: "Cậu nói gì cơ?! Quý Minh Trần đã trở lại?"
"Chẳng phải từ khi khu 14 Đông Châu sụp đổ, anh ta đã mất tích sao? Sao có thể đột ngột quay lại được?"
Người đàn ông mặc áo choàng đen phía trước cung kính cúi đầu: "Tôi cũng không rõ, tôi cũng chỉ mới nhận được tin từ phó đội trưởng Uông ở khu vực canh gác thành vào chiều tối nay, nói rằng trước đó vẫn không thấy động tĩnh gì, chiều nay đột nhiên anh ta đã về thành..."
"Nhưng anh ta không mang theo nhiều người, chỉ có một chiếc xe, bên trong ngoài anh ta ra, chỉ có hai thuộc hạ thân tín."
"Ồ đúng rồi, còn có một cô gái trẻ, nhưng trông rất yếu đuối, ngoài xinh đẹp ra không có gì đặc biệt, chắc là món đồ chơi anh ta mang theo bên mình..."
Chử Trác Thành nghe vậy chậm rãi ngồi xuống, phần nào yên tâm: "Với tính cách ăn chơi trác táng của cậu ấm quý tộc đó, chắc cũng chỉ là về đây dạo chơi thôi..."
Ông ta xoay xoay tách trà trong tay, suy nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên: "Chỉ là, ngài lãnh chúa đã phái người tìm anh ta suốt một năm trời mà không thấy tin tức gì, vất vả lắm ngài ấy vừa từ bỏ, anh ta lại quay về? Cậu nói xem anh ta quay về vào lúc này là để làm gì?"
Người đàn ông áo choàng đen nhìn vào đôi mắt sắc bén như diều hâu của Chử Trác Thành.
Hai người còn chưa kịp nói gì, tiếng giày da bước trên gạch lát ở hành lang vang lên, kèm theo đó là tiếng lên đạn của s.ú.n.g lục.
Chử Trác Thành đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh cửa văn phòng dựa vào một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đôi mắt hoa đào cong cong, nụ cười ôn nhu rực rỡ: "Sao vậy, tôi đã trở lại, chỉ huy Chử buồn lắm sao?"
"..."
Người đàn ông áo choàng đen sợ hãi vội vàng đứng sang một bên.
Chử Trác Thành cũng nhanh chóng thu lại vẻ mặt, cười gượng đáp: "Sao có thể, ngài lãnh chúa đã tìm Minh trưởng quan ngài rất lâu rồi, ngài đã trở lại, ngài ấy nhất định sẽ rất vui..."
Quý Minh Trần cúi đầu cười: "Nói đến chuyện này, đúng là phải cảm ơn chỉ huy Chử."
"Nếu không phải chỉ huy Chử liên tục ngăn cản ngài lãnh chúa tìm tôi, làm sao tôi có thể rong chơi bên ngoài suốt một năm được..."
Vẻ mặt Chử Trác Thành cứng đờ trong giây lát, những ngón tay đang nắm chặt tách trà cũng siết chặt hơn.