Một tiếng sau, Ôn Dao bị thuộc hạ gọi đi vì có việc ở khu 1 Đông Châu, còn Quý Minh Trần thì mặc chiếc áo sơ mi ướt đẫm nước mắt đến văn phòng của Lâm Trạch Nhân.
Mặc dù anh không nhớ gì cả, nhưng anh vẫn luôn biết rằng mình đã quên một điều rất quan trọng, cũng quên một người rất quan trọng…
Những biểu hiện của Ôn Dao trước mặt anh những ngày qua khiến anh vô cùng đau khổ, cô luôn khóc, cảm giác này khiến anh như một kẻ tệ bạc bỏ vợ bỏ con, nhưng nếu muốn tìm lại ký ức, anh lại không nhớ gì cả.
Lúc này, Lâm Trạch Nhân nhìn người đàn ông mặc áo trắng đang đứng trước mặt, theo bản năng cung kính đứng dậy: “Minh… có chuyện gì vậy?”
Không còn cách nào khác, bị áp chế bởi huyết thống, đối mặt với khuôn mặt này, dù anh không nhớ gì, anh vẫn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Quý Minh Trần đặt tay lên vai Lâm Trạch Nhân, giọng điệu rất lịch sự: “Bác sĩ Lâm, xin chào, mời anh ngồi.”
Lâm Trạch Nhân im lặng ngồi xuống: “…Chào… chào anh.”
Tại sao trong lòng lại càng sợ hãi hơn?
“Là thế này, tôi muốn hỏi xem có cách nào để tôi nhớ lại những chuyện mình đã quên không.”
Để đánh lạc hướng cảm giác áp bức c.h.ế.t tiệt này của người đàn ông, Lâm Trạch Nhân quay sang lấy cốc nước trên bàn, nghe vậy động tác khựng lại: “Chuyện này…”
Quý Minh Trần kéo ghế ngồi xuống, mang dáng vẻ của một bệnh nhân thành thật: “Tôi có một người rất yêu, nhưng tôi đã quên cô ấy…”
Lâm Trạch Nhân đưa tay đẩy kính: “Tuy tôi là bác sĩ khoa não, nhưng tôi đã kiểm tra não của anh rồi, không thấy có vấn đề gì, không có tổn thương về mặt phần cứng, nên đương nhiên cũng không biết bắt đầu điều trị từ đâu.”
Trời ơi, vậy mà có ngày Minh trưởng quan lại thành thật ngồi trước mặt anh ta như thế này, còn nhờ anh ta khám não, thế giới này thật kỳ diệu!
Nghĩ đến việc trước đây anh ta vô số lần muốn xem não anh, vậy mà lại thực hiện được theo cách kỳ quái này…
“Khụ, là thế này, anh Quý, bây giờ anh chắc đã biết người yêu của mình là ai rồi, người đó ở ngay trước mắt anh, cũng không cần tôi phải giải thích thêm gì.”
Giọng Quý Minh Trần rất bình tĩnh: “Bác sĩ Lâm hiểu lầm ý tôi rồi…”
“Tôi không phải là không biết cô ấy là ai, tôi chỉ muốn nhớ lại chuyện cũ của chúng tôi.”
Lâm Trạch Nhân lại nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc.
Quý Minh Trần nhíu mày: “Tôi có thể cảm nhận được, việc tôi quên đi khiến cô ấy rất đau lòng, nên tôi không muốn quên.”
“…”
Sau khi lời này nói ra, văn phòng chìm vào im lặng.
Lâm Trạch Nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thành thật của người đàn ông một lúc, rồi sau đó mới dời mắt: “Chuyện cũ là gì không quan trọng, quan trọng là tình yêu và sự quan tâm của anh dành cho cô ấy lúc này, nhưng anh đã làm được rồi…”
“?”
“Anh chưa cảm nhận được sao?” Lâm Trạch Nhân lại cầm cốc nước lên, nhẹ nhàng uống một ngụm: “Tình yêu của anh dành cho cô ấy đã vượt qua bản năng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-183-du-da-quen-het-moi-thu-anh-van-yeu-co-ay.html.]
“Dù đã quên hết mọi thứ, anh vẫn yêu cô ấy.”
Ra khỏi văn phòng, Quý Minh Trần rất lịch sự nói lời cảm ơn với Lâm Trạch Nhân, Lâm Trạch Nhân đang uống nước suýt sặc, ho một lúc lâu mới bình tĩnh nói: “Không có gì.”
Đợi người đi rồi, anh ta lắc đầu thở phào nhẹ nhõm, may mà anh không nhớ ra.
Nếu không với tính cách nhỏ nhen hay trả thù của Quý Minh Trần, chuyện anh ta khám não cho anh chắc chắn sẽ không xong.
Không biết, nếu sau này Quý Minh Trần thật sự nhớ ra, anh sẽ nghĩ gì về lần khám bệnh này của mình?
“…”
Không thể nghĩ, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
…
Những ngày tiếp theo, ngoài việc thắp nến, dạo chơi vườn hoa hồng, tặng hoa hồng cho anh, Ôn Dao còn kéo Quý Minh Trần làm lại nhiều việc họ đã từng làm cùng nhau, ngoài một số công việc cần thiết, cô dành gần như toàn bộ thời gian cho Quý Minh Trần.
Khiến cho người dân sống ở khu 1 Đông Châu đều đồn đại rằng, nữ lãnh chúa băng sơn ngày nào không biết từ đâu kiếm được một nam sủng, nam sủng đó không có dị năng, cũng chẳng có tài cán gì, chỉ là một kẻ đẹp mã vô dụng, nhưng lại được nữ lãnh chúa sủng ái hết mực.
Vườn hoa hồng được trồng cho anh, cả căn phòng đầy nến được thắp sáng cho anh, thậm chí còn dẫn anh lên tường thành xem trận chiến g.i.ế.c zombie, ngay cả khi áo sơ mi trắng của anh dính một chút bụi, nữ lãnh chúa cũng phải tự tay phủi đi…
Tin đồn lan truyền khắp nơi, vô số dị năng giả từ nơi khác đến, ngưỡng mộ sắc đẹp của nữ lãnh chúa đều tỏ vẻ bất mãn: “Một người đàn ông vô dụng như vậy, dựa vào đâu mà được nữ lãnh chúa ưu ái như vậy?”
“Đúng vậy, thời buổi này, làm gì có ai không biết dùng dị năng chứ, ngay cả cháu trai tôi cũng biết dùng sấm sét để b.ắ.n pháo hoa…”
“Chẳng lẽ là vì anh ta đẹp trai? Nghe nói nam sủng của nữ lãnh chúa có dung mạo tuyệt sắc, khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi…”
“Chậc, đã đến nước này rồi, loài người đều đã biến dị tập thể, vậy mà vẫn không bỏ được cái tật mê trai đẹp.”
“…”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Lạc Toàn Tinh ngồi trên sân thượng bê tông cắn một miếng táo: “Chậc chậc chậc, Dao Dao đúng là trọng sắc khinh bạn, từ khi Minh trưởng quan trở về, cô ấy chẳng nhớ gì đến người bạn này nữa!”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi vẫn thấy rất khó hiểu…” Cô ấy quay sang nhìn người đàn ông mặc vest đen bên cạnh: “Anh nói là thế giới này điên rồi, hay là tôi điên rồi, rõ ràng Minh trưởng quan đã c.h.ế.t trong biển lửa, bây giờ lại biến thành zombie vùng cực sống lại một cách khó hiểu?”
Hà Phong Diên đút tay vào túi quần tây, nhìn những đám mây trắng trên bầu trời xanh thẳm với vẻ mặt vô cảm: “Bí ẩn chưa có lời giải trên thế giới này còn nhiều, những thứ mà khoa học nhân loại hiện nay biết đến còn hữu hạn.”
Lạc Toàn Tinh nhảy xuống từ bệ xi măng: “Vậy chẳng lẽ điểm cuối của khoa học chính là thần học?”
Hà Phong Diên: “Cũng không thể nói là thần học, có lẽ như nữ lãnh chúa đã nói, trong bóng tối tự có một quy luật vũ trụ đang kiểm soát vạn vật tự nhiên.”
“Những điều mà con người nhận thức được về luân hồi thiện ác, nhân duyên, hay chân lý khoa học, đều chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà các nhà triết học và khoa học trong lịch sử đã khám phá ra.”
Lạc Toàn Tinh gật đầu suy tư: “Cũng đúng, người xưa làm sao dám tin vào sự tồn tại của điện? Làm sao biết được con người có thể bay vào vũ trụ, có thể nhìn thấy dải Ngân Hà và vũ trụ bao la, trước khi ngày tận thế đến, làm sao con người dám tin rằng cơ thể con người có thuộc tính nguyên tố, và còn có thể sở hữu dị năng siêu nhiên thông qua đột biến gen…”
“Những thứ chúng ta chưa biết không có nghĩa là chúng không tồn tại, sự hồi sinh của Minh trưởng quan, có lẽ cũng có nhân quả của riêng anh ấy.”
Có lẽ là tình yêu, có lẽ là nỗi nhớ nhung của người mình yêu, có lẽ tình yêu và niềm tin của con người thật sự có thể vượt qua năm ánh sáng, vượt qua vũ trụ tự nhiên.