SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 75: BỌN HỌ RẤT NGOAN, KHAI HẾT RỒI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-05 15:15:05
Lượt xem: 243

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời khuyên chân thành của huấn luyện viên Trần, cô ta lại coi là người ta cố ý nhắm vào mình, ngay cả lời nhắc nhở thiện ý của cô hôm đó, cuối cùng cũng bị cô ta hiểu thành: Đều là dựa vào đàn ông, tại sao lại coi thường cô ta? Thậm chí còn bịa đặt đủ thứ sau lưng cô.

"..."

Tối hôm đó, Thu Chí và người đồng đội trung niên thay phiên nhau canh gác, Ôn Dao thì lật tìm được một chiếc chiếu trúc phủ đầy bụi trong căn nhà xiêu vẹo, sau đó dùng dị năng hệ Nước rửa sạch sẽ.

Không còn cách nào khác, dị năng của cô hiện tại cũng chỉ có tác dụng cỏn con như vậy thôi.

Sau khi dọn dẹp xong chỗ ngủ, cô cứ như vậy nghe tiếng côn trùng kêu, chim hót trên núi, gối đầu lên ánh sao trăng mà ngủ.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Khả năng sinh tồn ngoài trời của Ôn Dao rất tốt, khả năng cảnh giác với nguy hiểm cũng cực kỳ cao, chỉ cần bên cạnh có một con dao, đừng nói ngủ trong sân nhà nông thôn tương đối an toàn này, dù là trong đống xác chết, cô cũng có thể điều chỉnh trạng thái để bản thân nghỉ ngơi thật tốt.

Trước khi ngủ, cô nhắm mắt lại tập trung tinh thần cảm nhận linh nguyên, đợi đến khi quả cầu nhỏ màu xanh lam ngưng tụ xong, cô nhìn thấy rõ ràng quả cầu ánh sáng nhỏ đã thay đổi...

Trước đây chỉ là quả cầu ánh sáng nhỏ trong suốt, bây giờ ở đáy quả cầu có một lớp chất lỏng màu xanh lam đang gợn sóng nhẹ.

Hôm nay gặp phải zombie lác đác không nhiều lắm, cộng thêm việc b.ắ.n s.ú.n.g g.i.ế.c zombie không hiệu quả, cô chỉ g.i.ế.c được mười mấy con...

Mười mấy con zombie tương ứng với lượng năng lượng ít ỏi như vậy, nếu ngày nào đó g.i.ế.c được hàng trăm hàng nghìn con, vậy thì quả cầu nhỏ này sẽ đầy, mà sau khi đầy thì khả năng cao là sẽ thăng cấp...

Nghĩ đến đây, tất cả những điều khó chịu của Ôn Dao đều tan biến hết, cô hài lòng chìm vào giấc ngủ.

...

Cùng lúc đó, tại phòng thẩm vấn tầng -18 của căn cứ nghiên cứu sinh học Cảng Kiều.

Trong không gian xanh lam băng giá mờ ảo, hai người đàn ông bị đánh đến thương tích đầy mình đang dựa vào tường thoi thóp, eo của bọn họ bị trói, tay chân cũng bị còng kim loại cố định vào tường kim loại, hoàn toàn không thể cử động, ngoài việc chịu đựng sự tra tấn tàn bạo ra thì không còn cách nào khác.

Còn ở phía đối diện cách đó không xa, một người đàn ông xinh đẹp như ác quỷ đang ngồi uể oải trên chiếc ghế sofa đơn màu đen, anh đang nghịch một đồng xu vàng trong tay, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn hai tù binh đáng thương.

Người dùng roi da đánh người đã mệt, cau mày đi tới báo cáo: "Hai người này có chút cứng cỏi, hình như không sợ roi da, không hỏi được gì cả..."

Quý Minh Trần giơ tay lên, người đàn ông cầm roi da liền lùi sang một bên, mồ hôi nhễ nhại.

Người đàn ông trên ghế sofa tùy ý đặt đồng xu vàng lên lòng bàn tay, sau đó chậm rãi đeo găng tay cao su màu trắng, đứng dậy cầm lấy một con d.a.o nhỏ sắc bén, chậm rãi bước tới.

Khi đến trước mặt một trong hai tù binh, anh mỉm cười cúi đầu, dùng ngón cái và ngón trỏ véo lấy cằm đối phương, lưỡi d.a.o sắc bén kề vào bên đầu người đàn ông, giọng nói trầm thấp dễ nghe mà lại êm ái đến kỳ dị vang vọng trong phòng thẩm vấn kín mít: "Xem ra ngài đây rất có cốt khí..."

Nói xong, anh khẽ cười, như thể đây là một trò đùa rất thú vị: "Vậy thì để tôi tự mình thử xem, xương của ngài rốt cuộc cứng đến mức nào."

Cảm nhận được lưỡi d.a.o sắc bén từ từ đ.â.m vào da thịt mình, người đàn ông siết chặt nắm đấm, ánh mắt kinh hoàng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.

Quý Minh Trần nhẹ nhàng vuốt ve da mặt người đàn ông bằng ngón tay, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành: "Nói hay không nói đây, nếu không nói thì tôi thật sự sẽ xé ra đấy..."

Người đàn ông nhắm chặt hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, vẫn giữ vẻ không muốn khai báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-75-bon-ho-rat-ngoan-khai-het-roi.html.]

Quý Minh Trần thấy vậy cũng không bất ngờ, đôi mắt đen của anh đột nhiên trở nên hung ác, tiếp tục động tác trên tay.

Chỉ nghe thấy tiếng da thịt bị lột ra dính nhớp cùng với tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang lên đồng thời.

"A————"

Lớp biểu bì nối liền với kinh mạch, kinh mạch nối liền với m.á.u thịt, cứ như vậy bị lột ra sống sượng, m.á.u từ lớp thịt màu hồng từ từ thấm ra, làm mờ một khuôn mặt vốn dĩ lành lặn.

Ngón tay trắng dính m.á.u nâng cằm người đàn ông lên, Quý Minh Trần khẽ rũ mi, khóe môi cong lên, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: "Hửm?"

"Vậy thì tôi tiếp tục xé nhé, để ngài từ từ cảm nhận niềm vui sướng khi bị lột da rút gân khắp người..."

Lính canh đứng gác bên cạnh thấy cảnh tượng đẫm m.á.u này, cũng không nhịn được lấy tay che miệng, mặt mày tái mét suýt chút nữa nôn ra.

Lớp da rơi xuống đất, rơi vào vũng m.á.u dính nhớp, người đàn ông bị bắt làm tù binh lập tức kinh hồn bạt vía, hai tay bị trói siết chặt đến mức hằn sâu vết m.á.u trên còng sắt, hắn ta đau đớn đến mức ngũ quan méo mó, rất nhanh đã vội vàng nói: "Nói! Tôi nói!"

Ánh mắt hắn ta tuyệt vọng, giọng nói cũng run rẩy: "Tôi sẽ nói hết, cho tôi một cái c.h.ế.t thống khoái, xin anh..."

Quý Minh Trần nghe vậy, cười rạng rỡ, găng tay màu trắng vuốt ve khuôn mặt đầy m.á.u của người đàn ông, như đang vuốt ve: "Ngoan lắm."

"..."

...

 

Nửa tiếng sau, Quý Minh Trần bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Anh dựa lưng vào bồn rửa tay, lười biếng tháo găng tay. Bên cạnh, Hà Phong Diên vừa từ phòng thí nghiệm đi tới, thấy vậy liền hỏi: "Thế nào rồi?"

Quý Minh Trần quên mất trong lòng bàn tay đang nắm một đồng xu vàng, cứ thế tháo găng tay, khiến đồng xu rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi cuối cùng rơi vào một vũng m.á.u nhỏ.

Hà Phong Diên thấy vậy, cũng chẳng màng bẩn hay không, vội vàng cúi xuống nhặt lên, cung kính đưa cho Quý Minh Trần: "Minh trưởng quan, đồ của ngài đây ạ."

"Cảm ơn."

Quý Minh Trần mỉm cười nhận lấy, tiếc nuối nhìn vết m.á.u dính trên đồng xu, rồi quay người mở vòi nước. Dưới dòng nước chảy, anh kiên nhẫn và tỉ mỉ rửa sạch vết m.á.u dính trên đó, cuối cùng dùng tay áo sơ mi lau từng giọt nước.

Sau khi cuối cùng cũng làm sạch đồng xu, anh mới chậm rãi quay người, trả lời câu hỏi của Hà Phong Diên: "Bọn họ rất ngoan, khai hết rồi..."

Hà Phong Diên không hiểu tại sao hai ngày nay Minh trưởng quan lại yêu thích một đồng xu vàng bình thường như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: "Xem ra việc thẩm vấn vẫn phải để Minh trưởng quan làm mới được."

"Bên này đã xong rồi, Minh trưởng quan sang chỗ giáo sư Phí một chuyến đi. Thuốc thức tỉnh dị năng hệ Mộc đã được nghiên cứu thành công, hơn nữa giáo sư Phí còn phát hiện ra tinh thể nguyên tố khi bị đóng băng sẽ ở trạng thái rắn chứ không phải dạng lỏng, hình như sẽ dễ dàng chiết xuất hơn..."

Nghe vậy, Quý Minh Trần khẽ nhướn mày. Anh cất đồng xu vào túi áo sơ mi, rồi cong môi cười: "Vậy xem ra mấy con thể biến dị này nên đưa đến Bắc Châu mới thích hợp. Tôi rất thích đến Bắc Châu chơi."

"..."

Loading...