Tắm rửa xong và thay quần áo sạch sẽ chỉnh tề, Ôn Dao cầm túi đựng tiền vàng đi đến cửa phòng ở cuối hành lang.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, phòng khách cổ kính được trang trí lộng lẫy vẫn không có điện, chỉ có ánh nến lắc lư nhẹ nhàng...
Khi Ôn Dao gõ cửa, Quý Minh Trần vẫn đang tập trung châm nến, đợi đến khi thắp sáng cả phòng khách, anh mới nhìn về phía Ôn Dao: "Qua đây ngồi."
Ôn Dao: "..."
Nói thật, nhìn căn phòng đầy nến này, cô có chút kinh ngạc.
Rõ ràng chỉ cần một sợi dây điện, một cái đèn trần là có thể giải quyết vấn đề ánh sáng, người này vậy mà lại tốn nhiều công sức như vậy để thắp nến khắp phòng, quả nhiên là Quý Minh Trần, mạch não không phải người thường có thể sánh bằng.
Ánh nến màu cam khắp phòng lắc lư, ánh sáng lưu chuyển, chiếu sáng ghế sofa da và bàn trà thủy tinh trong suốt, cũng chiếu sáng từng ngóc ngách trong phòng khách cổ kính này.
Ôn Dao đã đến đây vài lần, nhưng vì căn phòng này thực sự không có điện cũng không có cửa sổ, mỗi lần vào đều tối om không nhìn thấy gì, chỉ có lần này, cô mới nhìn rõ cách bài trí của phòng khách.
Xung quanh ghế sofa ở giữa có bàn dài, có giá sách, có tranh treo tường nổi tiếng và các loại đồ trang trí, bắt mắt nhất là hàng lọ thủy tinh xinh xắn trên bàn, mỗi lọ đều cắm một bông hồng.
Thời gian cắm hoa của những bông hoa này không giống nhau, có bông đã héo úa tàn lụi, có bông rụng vài cánh trên mép bàn, có bông tươi tắn như nhỏ nước, rõ ràng là mới hái không lâu...
Cách bài trí lộng lẫy như vậy, khiến cô không khỏi nhớ đến một câu chuyện cổ tích nào đó đã đọc hồi nhỏ.
"Anh thắp nhiều nến như vậy làm gì?" Ôn Dao không nhịn được hỏi khi ngồi xuống bên cạnh anh.
Quý Minh Trần nằm trên ghế sofa, cúc áo sơ mi cũng không cài cẩn thận, động tác tay chống trán khiến cả người anh trông vừa lười biếng kiêu ngạo vừa gợi cảm, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa mập mờ đều đặt trên người cô: "Không thấy đẹp à?"
Ôn Dao chỉ liếc anh một cái, rồi không dám nhìn nữa, chột dạ nói: "Đẹp, chỉ là hơi nhiều quá..."
"Hồi nhỏ tôi về quê tảo mộ cúng bái tổ tiên, cũng chưa thấy thắp nhiều nến như vậy."
"..."
Quý Minh Trần tùy ý rút một bông hồng trên bàn trà, chạm nhẹ lên chóp mũi cô gái bên cạnh hai cái, rồi mới đưa cho cô: "Đồ đầu gỗ, em nói xem sao em lại không hiểu phong tình như vậy..."
Cánh hoa hồng mềm mại cọ xát chóp mũi, ngứa ngáy, còn thoang thoảng hương thơm, Ôn Dao theo bản năng đưa tay nhận lấy, cảm giác căng thẳng không hiểu sao lại dâng lên trong lòng.
Mà bầu không khí vừa căng thẳng, người ta luôn có thói quen muốn nói điều gì đó để xoa dịu, cô bèn nhớ đến chuyện chính, vội vàng đặt túi tiền vàng trên bàn trà, nói dối: "Lần này tôi ra ngoài, không bị thương..."
Khi Ôn Dao đưa tay đặt túi tiền vàng xuống, Quý Minh Trần cũng thuận thế đưa tay ra lấy, không biết là cố ý hay vô tình, ngón tay ấm áp khẽ lướt qua mu bàn tay hơi lạnh của cô: "Đây là gì?"
Cảm nhận được sự va chạm thoáng qua đó, Ôn Dao vội vàng rụt tay về, hơi cuộn tròn ngón tay: "... Tiền vàng, cho anh."
Quý Minh Trần liếc mắt thấy phản ứng e thẹn của cô, khóe môi hơi cong lên, bàn tay trắng nõn thon dài cầm túi tiền vàng, tùy ý lắc lắc: "Nhiều vậy?"
Ôn Dao gật đầu, giải thích: "Lần này kiểm tra doanh trại cấp D được chia theo nhóm, lấy được cờ hiệu là có thể nhận tiền vàng, tôi lấy được hết cờ hiệu rồi chia cho bọn họ, sau đó có huấn luyện viên đưa tiền vàng này cho tôi..."
Quý Minh Trần nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy dáng vẻ cô nghiêm túc giải thích, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười vui vẻ: "Vậy à..."
Nói xong cụp mi xuống, hai tay vô cùng thành kính mở miệng túi tiền vàng, ánh mắt chăm chú động tác nghiêm túc, cứ như đây không phải là một túi tiền vàng bình thường, mà là một món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng dành cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-84-do-dau-go-sao-em-lai-khong-hieu-phong-tinh-nhu-vay.html.]
Lúc này ánh nến khắp phòng lắc lư, phủ lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh một tầng ánh sáng vàng nhạt, sắc mặt anh không còn tái nhợt mệt mỏi như lần trước, đôi môi đẹp như nước cũng hồng hào hơn so với trước, ánh sáng tầng tầng lớp lớp chiếu lên mặt anh, khiến cho gương mặt vốn đã hoàn hảo không tì vết càng thêm đẹp đến kinh người.
Ôn Dao bèn thu hồi ánh mắt, nhìn xuống lòng bàn tay mình, không biết từ lúc nào trên lòng bàn tay đã in vài dấu móng tay hình trăng khuyết.
"..."
Sau khi Quý Minh Trần mở túi, anh úp ngược miệng túi, đổ hết tiền vàng ra bàn trà phía trước, tiền vàng rơi xuống lạch cạch, phát ra âm thanh giòn tan của kim loại va chạm với thủy tinh.
Nhưng rơi ra không chỉ có tiền vàng, còn có hai viên đá cuội tròn trịa bóng loáng, nhìn hai viên đá xinh đẹp một đen một trắng, ánh mắt người đàn ông hơi thay đổi, giống như nhìn thấy thứ gì đó mới lạ thú vị, đưa tay nhặt lên.
Thấy vậy, Ôn Dao cũng vội vàng đưa tay về phía anh: "Đây không phải..."
Lúc đó cô tiện tay bỏ đá cuội vào túi, vốn chỉ định mang về cùng, không ngờ lại quên lấy ra.
Nhưng người đàn ông xinh đẹp dưới ánh nến lại cong môi, nghiêng đầu nhìn cô: "Đây cũng là quà em tặng tôi à?"
"..."
Đã nói đến mức này rồi...
Cô còn nói không phải chẳng phải là rất mất mặt sao?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thôi, chỉ là hai viên đá thôi, anh thích thì cho anh đi.
Ôn Dao bèn thu tay về, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."
"Tôi nhìn thấy ở ven suối, thấy đẹp nên nhặt hai viên."
"Trước đây chị tôi rất thích nhặt những viên đá này cho tôi chơi, nếu anh cũng thích, lần sau tôi ra ngoài sẽ nhặt thêm vài viên đẹp mang về cho anh..."
Quý Minh Trần nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, không khỏi rung động trong lòng, nhịn không được thử nắm lấy cổ tay cô, muốn kéo cô vào lòng.
Ôn Dao không biết anh muốn làm gì, có chút căng thẳng cũng có chút hoang mang.
Nhưng chưa kịp hỏi, người đàn ông trước mặt như phát hiện ra điều gì đó, nâng cổ tay cô lên quan sát kỹ lưỡng rồi hỏi: "Tay em làm sao vậy?"
Trước đó không chú ý, lúc này dưới ánh nến sáng rõ quan sát ở khoảng cách gần mới phát hiện bên trong cổ tay trắng nõn kia có một vệt đỏ nhạt, cả hai tay đều có.
Ôn Dao cúi đầu nhìn: "Đây là bị còng tay còng..."
"Còng tay?"
"Đúng vậy, hôm nay tôi vốn không định quay lại, có người còng tôi về..." Nói đến chuyện này, cô dứt khoát kể lại toàn bộ sự việc, sau đó hỏi:
"Tôi đã g.i.ế.c huấn luyện viên Phạm của doanh trại cấp D, huấn luyện viên Phạm là em họ của đội trưởng Phạm, chuyện này có ảnh hưởng lớn không?"
"Xin lỗi, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy..."
"Em xin lỗi cái gì." Quý Minh Trần cụp mi xuống, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều, rõ ràng là tâm trạng không được vui.
"Thật sự không sao chứ? Vậy đội trưởng Phạm có..."