SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 86: DAY DỨT KHÔNG NGUÔI, HỐI HẬN MUỘN MÀNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-08 16:18:47
Lượt xem: 262

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô nhặt được một viên đá đẹp, vui mừng đưa cho anh ta xem, anh ta lạnh lùng bảo cô làm việc gì đó hữu ích, cô hậm hực bỏ đi, không nhặt nữa.

Cô đắp chăn cho người bị thương bên đường, anh ta chỉ trích cô lòng dạ đàn bà, thúc giục cô nhanh chóng lên đường, cô loạng choạng bước tới dịu dàng nói anh ta đừng giận.

Cô luyện s.ú.n.g mười phát trúng một, anh ta chê cô lãng phí vũ khí, liền đưa khẩu s.ú.n.g của cô cho đồng đội khác, cô đứng bên cạnh cẩn thận quan sát ánh mắt của anh ta, vì sợ làm anh ta thất vọng nên nhẹ nhàng kéo tay áo anh ta.

Còn có lần cô và anh ta cùng đi làm nhiệm vụ, nhìn thấy biển báo đường cao tốc " thành phố Thanh Chu" đã lâu không gặp, cô xin anh ta đưa cô về đó một chuyến, anh ta nói với cô rằng thành phố Thanh Chu đã sớm là thành phố c.h.ế.t của zombie, quay về cũng vô ích, thế là ngày hôm đó cô nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng suốt cả quãng đường, ba ngày không thèm nói chuyện với anh ta.

Cuối cùng, vẫn là anh ta tranh thủ thời gian đưa cô lên đỉnh núi Thương Bình ngắm tuyết cả đêm, đồng thời hứa với cô sẽ giúp cô tìm người nhà, cô mới nguôi ngoai chút ít.

Còn rất nhiều rất nhiều...

Trí nhớ của con người thật kỳ diệu, luôn trong một khoảnh khắc nào đó vô tình, sẽ đào bới ra những chi tiết mà ngay cả lúc đó cũng không hề để ý.

Bảy năm họ cùng nhau trải qua dài như vậy, những ngày tháng kề vai sát cánh nhiều như vậy, nhiều đến mức... trước kia quen thuộc bao nhiêu, bây giờ khó chịu bấy nhiêu.

Cứ nghĩ đến việc cô bị thương đầy mình bị đưa đến Đông Châu, rơi vào tay Quý Minh Trần, tất cả những ký ức này, từng khung hình, từng bức tranh, từng chi tiết, đều biến thành một cây gai đ.â.m vào tim...

Vô số cây gai, dày đặc đ.â.m vào, không chỗ nào không có.

Thẩm Dật Xuyên biết rõ không nên như vậy, lý trí vô số lần nói với anh ta rằng nghĩ đến những điều này là vô nghĩa, nhưng lại hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Ngay cả nhiệm vụ lần này, anh ta cũng bị cảm xúc đau khổ này chi phối, cho hai người trong đội đi dò la tin tức của Ôn Dao.

"Thẩm Dật Xuyên, anh chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao?"

"Tình cảm? Tôi càng muốn gọi tình cảm là điểm yếu của con người, ngoại trừ gây chuyện xấu, chẳng có tác dụng gì."

"Nhưng con người dù sao cũng là động vật sống bằng tình cảm, đây không phải là thứ có thể dễ dàng khắc phục được."

"Đó là em, không phải anh."

Đó là em, không phải anh...

Không phải anh...

Mỉa mai biết bao.

"..."

Thẩm Dật Xuyên đứng trước bàn, run rẩy đưa tay lên, nhẹ nhàng nhặt viên đá nhỏ màu trắng đặt bên cạnh cây sen đá.

Nỗi đau khổ to lớn nhấn chìm anh ta, anh ta chỉ có thể không ngừng tự nhủ rằng Ôn Dao rất thông minh, rất kiên cường, dù ở Đông Châu cô cũng nhất định sẽ dũng cảm kiên cường sống sót, sau đó nghĩ cách trở về Bắc Châu...

Tính cách của cô như thế nào, người khác không rõ, anh ta là người hiểu rõ nhất...

Cô đã ở Bắc Châu bảy năm, lại trọng tình cảm, cho dù có thành kiến với anh ta, cũng tuyệt đối sẽ không cấu kết với đám người Đông Châu đó.

Và chỉ cần cô có thể trở về, anh ta sẽ không bao giờ buông tay nữa...

Anh ta nhất định sẽ đích thân nói với cô, anh ta quan tâm cô đến nhường nào, nhất định sẽ ôm cô vào lòng, cho cô tất cả những gì cô muốn.

Người đàn ông trước bàn nhíu mày, đuôi mắt đỏ hoe, ngón cái đang nắm viên đá đột nhiên dùng sức, viên đá đó lập tức hóa thành bột mịn bay lả tả bên cạnh bàn...

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Khi Ôn Dao cau mày trở về phòng mình, không chỉ vành tai nóng bừng, mà tim cũng đập loạn xạ không rõ lý do.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-86-day-dut-khong-nguoi-hoi-han-muon-mang.html.]

Không biết nên hình dung cảm giác bối rối này như thế nào...

Nhưng dường như càng ở bên anh lâu, phản ứng của cô khi đến gần anh càng lớn.

Quý Minh Trần, cho dù là vóc dáng hay ngoại hình, hoặc là giọng nói, đều là cực phẩm trong số người, bao nhiêu năm qua, kể cả những nam minh tinh mà chị họ từng theo đuổi thời còn đi học, cô cũng chưa từng thấy ai đẹp trai như anh...

"..."

Cho nên hẳn là do anh đẹp trai quá đi, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, vậy nên phản ứng của cô cũng không có vấn đề gì đúng không?

Ôn Dao sờ lên mặt mình, cau mày cầm cốc nước trên bàn lên, một lúc sau lại đặt xuống.

Xem ra sau này vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn, thật giống như bị trúng độc vậy, cứ nảy sinh những ý nghĩ rất không đúng...

...

Không lâu sau khi Ôn Dao rời đi, Quý Minh Trần đến trước cửa một căn phòng nào đó trên tầng hai của biệt thự, anh lười biếng dựa vào tường hành lang, vừa xoay khẩu s.ú.n.g đen trong tay, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường đối diện.

Đợi đến khi kim giờ kêu tích tắc rơi vào số 9, góc hành lang đúng giờ xuất hiện một người đàn ông cao lớn, phía sau người đàn ông còn đi theo một tên đàn em gầy gò.

Hai người họ vừa từ nhà tù trở về, người đàn ông đi trước ngân nga hát, trên tay còn xoay còng sắt.

Người gầy đi sau cũng vừa đ.ấ.m vai vừa ngáp dài: "Buồn ngủ c.h.ế.t mất, tối nay cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành..."

Đang nói, không ngờ phía trước đột nhiên có một bóng người mặc áo trắng lọt vào tầm mắt.

Nhìn người xuất hiện trước cửa phòng ngủ của mình, hai người không khỏi nhìn nhau.

Người đàn ông gầy gò hạ giọng hỏi: "Minh trưởng quan sao lại ở đây?"

Người đàn ông cao lớn cũng cau mày: "Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?"

Hai người còn chưa hết nghi ngờ, Quý Minh Trần đã ngẩng đầu lên, mỉm cười nghiêng đầu nhìn sang: "Đội trưởng Phạm đã về..."

Phạm Lẫm lập tức có dự cảm chẳng lành.

Anh ta phụ trách quản lý vấn đề trị an của Cảng Kiều, phạm vi quản lý chỉ giới hạn ở những người sống sót ở Cảng Kiều, những tội phạm quan trọng như thành viên đội chiến đấu hoặc gián điệp của kẻ thù thực ra không đến lượt anh ta quản lý.

Vì vậy rất ít khi có chuyện cần phải làm phiền Minh trưởng quan và anh ta trao đổi.

Không có việc gì sẽ không đến đây, e rằng không phải chuyện tốt đẹp gì?

Phạm Lẫm không còn vẻ cứng rắn bên ngoài nữa, lúc này cúi đầu, cung kính hỏi: "Không biết Minh trưởng quan tìm tôi có việc gì?"

Quý Minh Trần nghe vậy lại cười, sau khi đứng dậy một cách lười biếng, anh ta giơ tay chỉ vào chiếc còng sắt trong tay đối phương, giọng nói ôn hòa hỏi: "Đội trưởng Phạm có thể cho tôi mượn cái này chơi một chút không?"

"..."

Phạm Lẫm nào dám từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng hai chiếc còng sắt trong tay lên.

Sau khi Quý Minh Trần lịch sự nhận lấy, lại mỉm cười ôn hòa nói: "Đưa tay ra..."

Phạm Lẫm nghe vậy sửng sốt, do dự đưa tay ra, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cũng theo đó chảy xuống: "Minh, Minh trưởng quan? Tôi có làm gì sai không..."

Tuy nhiên Quý Minh Trần không nói gì, ngón tay trắng nõn thon dài mở còng tay ra, sau đó tùy tiện còng vào tay trái người đàn ông: "Tay kia."

Loading...