Trong lòng Phạm Lẫm hoảng sợ vô cùng, nhưng đối mặt với người đàn ông mang đến áp lực này, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể run rẩy đưa tay kia ra.
Người đàn ông gầy gò bên cạnh thấy vậy, lòng như tro tàn, rất tự giác đưa hai tay ra.
Phải biết rằng trong tay kia của Minh trưởng quan đang cầm súng, ở biệt thự cổ, bình thường anh không có việc gì sẽ không mang theo súng, bây giờ nếu anh ta không đưa tay ra, vậy thì tuyệt đối không chỉ đơn giản là còng tay...
Quý Minh Trần nhìn hai bàn tay đó, mỉm cười nhận xét: "Rất tự giác."
Đợi đến khi còng chặt hai tay của hai người, anh mới rút chìa khóa nhỏ trên còng tay ra, nghịch ngợm xoay xoay trên ngón trỏ thon dài, sau đó thu tay lại mỉm cười lịch sự với họ: "Vậy thì làm phiền hai vị còng tay bảy ngày nhé."
"..."
...
Sau bữa tối, Ôn Dao không có việc gì làm, định xem thanh tiến trình năng lượng rồi đi ngủ, nhưng lại vô tình phát hiện vết thương của mình rỉ máu.
Cô đã dùng gạc băng bó cho mình rồi, nhưng không biết là chạm vào hay sao mà m.á.u lại thấm ra ngoài băng gạc, cả tay áo trắng cũng bị nhuộm một vệt m.á.u đỏ...
Ôn Dao đi loanh quanh trong phòng, phòng ngủ của cô căn bản không có bất cứ thứ gì có thể dùng để băng bó vết thương.
Cho dù là quần áo hay khăn tắm, đều sạch sẽ, cô không muốn làm bẩn chúng.
Bất đắc dĩ, cô đành phải ra khỏi phòng đi cầu thang bộ, rón rén xuống tầng ba, tìm bác sĩ Lâm.
Lâm Trạch Nhân đang chuẩn bị ra khỏi cửa văn phòng, nhìn thấy cô còn có chút bất ngờ, lịch sự hỏi: "Dao tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
Ôn Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, giấu tay ra sau lưng, bình tĩnh hỏi: "Bác sĩ Lâm, ở đây có băng gạc không?"
Lâm Trạch Nhân đẩy kính mắt: "Băng gạc đương nhiên là có, tôi đi lấy cho cô, chỉ là... Dao tiểu thư tự dưng muốn băng gạc làm gì?"
Ôn Dao suy nghĩ nửa giây, đưa ra một câu trả lời rất vớ vẩn nhưng lại không bắt bẻ được: "Tôi... lấy ra chơi."
Lâm Trạch Nhân: "?"
Được rồi, không phải người một nhà, không vào một cửa.
Dao tiểu thư này và Minh trưởng quan, quả nhiên là người có thể trở thành bạn đời.
Dù sao cũng không phải thuốc quan trọng gì, chỉ là băng gạc thôi, cô muốn chơi thì cứ cho cô chơi, Lâm Trạch Nhân không chút do dự, rất hào phóng lấy ra một chồng lớn, cung kính cười nói: "Chúc cô chơi vui vẻ."
Ôn Dao: "... Cảm ơn."
Lúc cô cầm băng gạc xoay người, Lâm Trạch Nhân đột nhiên gọi cô lại.
Đợi cô quay đầu lại, chỉ thấy đối phương vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp của bác sĩ nói với cô: "Dao tiểu thư nếu có thời gian, nhớ thường xuyên quay lại đây, ở bên cạnh Minh trưởng quan nhiều hơn, anh ấy thật sự... rất cô đơn."
Ôn Dao không biết tại sao bác sĩ Lâm lại đột nhiên nói điều này với cô, nhưng nể mặt anh ta đã đưa cho cô nhiều băng gạc như vậy, cô gật đầu: "Được."
Xem ra những người bên cạnh Quý Minh Trần đều rất tốt với anh, từng người một đều suy nghĩ cho anh như vậy, ngay cả việc anh có cô đơn hay không cũng rất quan tâm...
...
Ôn Dao đi cầu thang bộ, từ cầu thang bộ đến phòng cô phải đi qua thang máy, ban đầu cô không hề đề phòng, nhưng ai ngờ vừa đi đến cửa thang máy, thang máy "ting" một tiếng mở ra.
Người đàn ông hồ ly tinh bên trong nhìn thấy cô có chút bất ngờ, sau đó nhếch môi cười với cô: "Sao lại ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-87-em-be-noi-doi-toi-se-tu-minh-trung-phat-em.html.]
Ôn Dao theo bản năng giấu tay phải ra sau lưng, tay phải cô không chỉ cầm băng gạc, mà trên cánh tay phải còn có vết thương, hơn nữa m.á.u còn dính vào tay áo: "Không có việc gì, đi ngang qua..."
Nhưng cho dù cô đã trả lời câu hỏi của đối phương với tâm lý rất tốt, người đàn ông đứng ở cửa thang máy vẫn nhìn ra manh mối.
Anh nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: "Cầm gì vui vậy, còn giấu không cho tôi xem?"
Giọng nói từ tính ôn hòa thường ngày, khi nói câu này lại có thêm chút trêu chọc, vừa nói vừa sải bước về phía cô, giống như đang đùa giỡn với cô.
Tim Ôn Dao lập tức treo lên cổ họng, có lẽ là do vừa nói dối, lúc này cả người căng thẳng vô cùng, cảm giác này giống như hồi nhỏ bị bắt quả tang phạm lỗi vậy.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thấy người đã sắp đi đến trước mặt, cô theo bản năng lùi lại nửa bước, nắm chặt băng gạc trong tay: "... Băng vệ sinh, cái này anh cũng muốn xem?"
Ban đầu cô cho rằng cái tên này đủ để khiến người đàn ông dừng bước, nhưng không ngờ anh lại cười rất dịu dàng: "Cái này thì có gì mà tôi không thể xem."
"..."
Thật sự đã đánh giá thấp tên biến thái này rồi.
Quý Minh Trần chỉ trêu cô thôi, cũng không thật sự muốn xem đồ riêng tư của cô, nhưng khi anh đến gần nhìn xuống, lại thấy rõ vết đỏ trên tay áo cô.
Đó là một vệt m.á.u rõ ràng, đèn trần hành lang sáng trưng, tay áo cô lại là màu trắng tinh, vệt m.á.u bị thấm ướt kia rất dễ thấy.
Hơn nữa có thể thấy, đó không phải là vô tình dính vào, mà là từ vết thương trên cánh tay cô...
Ôn Dao căng thẳng vô cùng, rất muốn tìm cớ rời khỏi tình cảnh bị áp bức này, nhưng rõ ràng đã quá muộn.
Bàn tay trắng nõn thon dài của Quý Minh Trần nhanh chóng vòng ra sau lưng cô, nắm lấy cổ tay cô rồi lấy tay cô đang giấu ra sau lưng ra: "Sao lại thế này?"
Cảm giác ấm áp từ bàn tay người đàn ông truyền đến nơi cổ tay đang tiếp xúc. Sự đã rồi, Ôn Dao chỉ có thể cụp mi xuống, miễn cưỡng giải thích: "Không phải bị zombie cắn, chỉ là vô ý bị xước thôi..."
Cúc áo ở cổ tay áo được cởi ra, rất nhanh tay áo cũng được nhẹ nhàng xắn lên, để lộ ra lớp băng gạc được băng bó một cách cẩu thả và xấu xí.
"..."
Quý Minh Trần không nói gì nữa, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi đôi chút, trực tiếp kéo cổ tay cô đi về phía thang máy.
Ôn Dao ngẩng mắt lặng lẽ quan sát biểu cảm của anh, sợ anh tức giận, vội vàng giải thích: "Thật sự không nghiêm trọng đâu, với tôi mà nói thì đây không tính là bị thương, nên tôi mới..."
Lời còn chưa dứt, ngón trỏ của người đàn ông đã đặt lên chóp mũi cô, đồng thời bên tai vang lên giọng nói nửa cười nửa không của anh: "Cô bé nói dối, nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy."
"..."
Hai người trở lại tầng ba, đi qua vài hành lang rồi đến một phòng y tế trống.
Ôn Dao nhìn ánh đèn huỳnh quang đang bật sáng: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
"Tất nhiên là để tự mình trừng phạt em."
Vừa dứt lời, cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, cô cũng bị ấn ngồi xuống giường bệnh bên cạnh, sau đó tay áo bị xắn lên.
Cô không hiểu y thuật, cũng không giỏi băng bó vết thương, băng gạc trên tay bị cô quấn lung tung, còn thắt nút chết, Quý Minh Trần cởi mãi không được, cuối cùng đành bỏ cuộc lấy kéo ra.
Ôn Dao nhìn cây kéo, trong lòng lo lắng: "Anh làm gì vậy..."
Nghe thấy lời nói ngớ ngẩn của cô vì căng thẳng, người đàn ông khẽ cười: "Trông tôi có giống... đang xử lý lại vết thương cho em không?"
"..."