SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 88: HIỂU LẦM TAI HẠI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-09 16:21:01
Lượt xem: 246

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Dao không nói nữa, yên lặng nhìn lớp băng gạc được cắt ra một cách hết sức cẩn thận.

Khi chạm đến da thịt của cô, đôi tay thon dài rõ ràng đã giảm bớt lực, sau đó lấy ra một lọ thuốc không rõ tên, dùng tăm bông kiên nhẫn và tỉ mỉ bôi lên chỗ dính, cho đến khi lớp băng gạc được tách ra dễ dàng, để lộ vết xước do bị thương.

Ôn Dao ngồi trên giường, nắm chặt ga trải giường, còn Quý Minh Trần đứng trước mặt cô, cúi người xuống.

Ở khoảng cách gần như vậy, từ góc nhìn của cô, vừa vặn là hàng mi hơi cụp xuống và sống mũi cao thẳng của người đàn ông, không chỗ nào là không hoàn hảo, đẹp đẽ.

"..."

Không biết từ lúc nào bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa phùn, từng giọt tí tách rơi trên mặt kính.

Trong phòng mọi thứ đều rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng chai thuốc va chạm khe khẽ, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, chỉ còn lại tiếng thở rất nhẹ, rất nhỏ của nhau, và... tiếng tim đập ngày càng mạnh mẽ không rõ vì sao.

Có lẽ là khung cảnh tương tự, Ôn Dao nhớ đến ngày Quý Minh Trần cứu cô, lúc cô tỉnh dậy, anh cũng vừa mặc một bộ đồ trắng đang xử lý vết thương ở cánh tay cho cô...

Anh dường như luôn thong dong và ung dung như vậy, mặc dù đôi khi hơi thần kinh, nhưng anh luôn dịu dàng và kiên nhẫn.

"Quý Minh Trần..."

"Hửm?"

Ôn Dao cụp mi xuống, không biết tại sao lời đến bên miệng lại không nói ra được.

Khác với lần bị thương nặng trước đó, lần này cô chỉ bị thương nhẹ, chút đau đớn này căn bản không đủ để cô phớt lờ sự hiện diện mạnh mẽ của người đàn ông trước mặt.

Đợi đến khi vết thương ngoài da trên cánh tay cuối cùng cũng được băng bó hoàn hảo, người trước mặt mới thẳng lưng hỏi cô: "Muốn nói gì?"

Thấy cô đỏ mặt cúi đầu không nói, khóe môi Quý Minh Trần vô thức nhếch lên, lại hỏi cô: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"

Ôn Dao vội vàng lắc đầu: "Không có."

Quý Minh Trần đưa một ngón tay ra, nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt long lanh hơi hoảng hốt của cô: "Thật sự không có sao?"

Đầu ngón tay ấm áp, khi chạm vào cằm Ôn Dao, cô theo bản năng run lên, cô nhìn vào đôi mắt đào hoa sâu thẳm của người đàn ông, cố gắng giữ bình tĩnh trong bầu không khí mơ hồ, căng thẳng này: "... Thật sự không có."

"Được rồi, tạm thời tin em thêm lần nữa." Quý Minh Trần nói rồi kéo tay áo cô xuống, mỉm cười: "Nếu để tôi phát hiện ra em còn giấu, vậy lần sau tôi sẽ thật sự lột sạch em ra kiểm tra kỹ càng đấy."

"..."

Ôn Dao vốn đã bị anh chạm vào mà đầu óc không tỉnh táo, nghe thấy hai chữ "lột sạch" này càng đỏ mặt một cách khó hiểu.

Nhưng ngay lúc cô định bỏ chạy khỏi nơi này, bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: "Giúp tôi một việc."

"Việc gì?"

Quý Minh Trần cũng không biết nghĩ đến chuyện gì thú vị, cười đưa tay về phía cô: "Giúp tôi rửa tay."

"?"

"Dùng dị năng của em."

"..."

Ồ, dị năng hệ Hỏa của anh dùng để đốt nến, dị năng hệ Thủy của cô dùng để rửa tay.

Thật sự bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-88-hieu-lam-tai-hai.html.]

Nhưng yêu cầu này Ôn Dao lại không tiện từ chối, đối phương vừa mới băng bó vết thương cho cô, trên tay vô tình dính chút thuốc và vết máu, bảo cô giúp rửa sạch cũng không có gì to tát.

Cô liền dùng lòng bàn tay tạo ra một quả cầu nước nhỏ, đưa tay dội lên tay anh.

Quý Minh Trần cũng hết sức phối hợp, trước mặt cô đan mười ngón tay vào nhau, nhẹ nhàng rửa sạch.

Động tác của anh tao nhã, chậm rãi, mang theo chút lơ đãng, rõ ràng không có gì sai, nhưng không biết là vì đôi tay dính nước kia quá đẹp, hay là vì màu hồng nhạt ở khớp ngón tay quá gợi cảm, Ôn Dao theo bản năng quay mặt đi, như thể đang nhìn không phải tay mà là thứ gì đó không nên nhìn.

Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt vẫn chưa định buông tha cho cô, sau khi cô rụt tay về, anh còn đưa tay ướt sũng kéo tay áo cô: "Thêm chút nước nữa, bảo bối..."

Giọt nước rơi xuống gạch men phát ra tiếng động nhỏ, giọng điệu của người đàn ông dịu dàng, trầm ấm, hơi khàn, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, cộng thêm cách gọi thân mật này, nghe thế nào cũng thấy không ổn.

Tim Ôn Dao đập loạn nhịp, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Quý Minh Trần, anh đã hứa rồi..."

Nhưng tên hồ ly tinh này không những không có chút tự giác nào, còn ra vẻ vô tội cúi đầu nhìn cô: "Hứa gì cơ?"

"Giữ khoảng cách với tôi."

Hàng mi Quý Minh Trần hơi khựng lại, sau đó nói: "Tôi cho em chơi lửa của tôi, em lại không cho tôi chơi nước của em, đạo lý gì đây?"

"?"

Ôn Dao đỏ mặt, hít sâu một hơi, nhưng nghìn lời vạn chữ khi đối mặt với gương mặt hoàn hảo và vô tội của anh, cô lại cảm thấy có lẽ là do cô có vấn đề.

Anh, Quý Minh Trần, cũng không phải mới hôm nay như vậy, ngày nào anh cũng chỉ biết chơi bời, đầu óc không bình thường cũng là chuyện bình thường...

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Có lẽ không phải cố ý, là cô nghĩ nhiều rồi?

Ôn Dao siết chặt các ngón tay, hạ giọng nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh đã băng bó vết thương cho tôi, nếu không có việc gì nữa, vậy tôi đi trước."

Nói xong câu này một cách cực kỳ không tự nhiên, cô cũng không dám nhìn anh, nhanh chóng lùi lại một bước rồi quay người.

Nhưng tay vừa đặt lên tay nắm cửa, phía sau đã vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: "Ôn Dao."

Nghe thấy tiếng gọi thân mật kèm cả tên lẫn họ này, tim Ôn Dao đập mạnh, như thể có thứ gì đó sắp tuôn ra, khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối...

Quý Minh Trần nhướng mắt nhìn cô, ánh đèn chiếu vào đôi mắt đào hoa của anh, như rơi xuống những vì sao vụn, ánh lên vẻ thâm tình và bất lực: "Em thật sự không hiểu, hay đang giả vờ không hiểu?"

Ôn Dao dừng bước, nhưng không dám quay đầu nhìn anh: "... Hiểu gì cơ?"

"..."

Bầu không khí im lặng một cách kỳ lạ trong một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Ôn Dao không chịu được nữa, mở cửa nói: "Rất... rất muộn rồi, ngày mai tôi còn phải đến trại huấn luyện báo cáo."

Quý Minh Trần nhìn bóng dáng cô vội vã biến mất ở cửa, cụp mắt xuống nhìn tay mình, một lúc sau, lòng bàn tay trắng nõn tự sinh ra ngọn lửa, thiêu đốt những vết nước cho đến khi hơi nước bốc lên.

Đợi đến khi màn sương tan đi, anh mới hơi ảm đạm cụp mi xuống.

Rõ ràng tai cũng đỏ, hơi thở cũng loạn nhịp, nhưng vẫn kháng cự tiếp xúc với anh.

Một lần hai lần anh tạm thời có thể hiểu là cô đang xấu hổ, lần nào cũng vậy, khiến anh không chắc chắn lắm...

Rốt cuộc là cô thật sự không quên được Thẩm Dật Xuyên, hay thật sự như Thẩm Dật Xuyên nói, người cô ghét nhất chính là anh, cho dù thân thể không thể kháng cự sự quyến rũ cố ý của anh, nhưng trong lòng cũng không muốn đến gần?

Sự tốt đẹp của cô dành cho anh lẽ nào chỉ là vì muốn trả ơn, chứ không phải thật lòng động lòng với anh?

"..."

...

Loading...