SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 89: NGƯỜI ĐẸP THÌ NÊN Ở BÊN NGƯỜI ĐẸP, VÍ DỤ NHƯ EM VÀ TÔI…

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-09 16:23:44
Lượt xem: 234

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Ôn Dao trở về phòng, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh lại được, cô đầu tiên là ngồi một lúc bên giường mềm mại thoải mái, sau đó lại trở về ghế trước bàn học.

Cuối cùng run rẩy cụp mi xuống, nhẹ nhàng vén tay áo lên, dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay hơi tê dại...

Vết thương trên cánh tay sau khi bôi thuốc gần như không còn cảm giác đau, rất dễ chịu và sảng khoái.

Quý Minh Trần trước kia quả nhiên không hổ là sinh viên y khoa, băng gạc anh quấn vừa vặn, ngay ngắn, ngay cả nút thắt cuối cùng cũng đẹp hơn cô thắt, còn thắt thành hình nơ bướm nữa.

Ôn Dao nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay một lúc, rồi lại buông tay áo xuống che mặt, hồi lâu mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh từ cảm giác tim đập mặt đỏ.

Cô nhất thời không biết hai người bọn họ ai có vấn đề lớn hơn...

Cũng không nhịn được hoài nghi, cô... lẽ nào thích anh sao?

Nhưng bọn họ cũng chưa tiếp xúc bao lâu mà...

Cô thích Thẩm Dật Xuyên nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ vì bên cạnh đổi người, mà dễ dàng thích người khác được?

Lẽ nào cô là tra nữ tiềm ẩn, gặp một người yêu một người?

"..."

Còn Quý Minh Trần...

Thực ra mấy tháng nay đến Đông Châu, Ôn Dao cũng có rất nhiều khoảnh khắc âm thầm hoài nghi Quý Minh Trần có phải thích cô không.

Nhưng sau khi suy đoán một hồi, cô luôn cảm thấy hình như không phải...

Bản chất anh chính là người như vậy, hồ ly tinh khắp nơi ve vãn, gặp ai cũng trêu chọc, chỉ cần nhìn nhau là anh sẽ phóng điện.

Người khác trách cứ anh, anh lại giả vờ vô tội, vẻ mặt ngây thơ kiểu "Tôi làm gì sai sao", người khác trúng kế mặt đỏ tim đập, anh lại quay sang cười nhạo, chủ yếu là ỷ vào nhan sắc làm càn, chơi đùa tình cảm.

Cô đến bây giờ vẫn nhớ câu nói để đời của anh lúc ở Tuyết nguyên Bắc Châu:

"Em nói xem theo Thẩm Dật Xuyên có gì tốt, chi bằng theo tôi, tôi đảm bảo em ăn no mặc ấm, cả đời sau không lo lắng."

"Con d.a.o của em không đẹp, tôi đổi cho em một khẩu s.ú.n.g được không?"

"Được Ôn tiểu thư tự tay đâm, tôi vô cùng vinh hạnh..."

"Người đẹp thì nên ở bên người đẹp, ví dụ như em và tôi..."

Tuyết nguyên Bắc Châu, có lần anh bị thương khắp người, nằm thoi thóp trên mặt đất, lúc đó cô đi ngang qua, do dự không biết có nên bồi thêm một nhát d.a.o không, anh ho ra m.á.u về phía cô một cách yếu ớt, dựa vào nhan sắc để lấy lòng thương hại của cô, khiến cô không nỡ xuống tay.

Kết quả thế nào, kết quả là không lâu sau khi cô đi xa, một chiếc SUV dừng lại bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông mặc đồ trắng chỉnh tề bên trong mỉm cười lịch sự với cô: "Cảm ơn Ôn tiểu thư không giết."

Dãy núi Thương Bình, hai người bọn họ lạc đường cùng nhau tìm đường ra, anh chuyên tâm vẽ vời trên mặt đất, cô tưởng anh đang vẽ bản đồ phương hướng gì đó, kết quả khi cô tò mò lại gần xem thì anh nói gì, anh nói: "Em xem, nếu chúng ta có con, sẽ trông như thế này..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-89-nguoi-dep-thi-nen-o-ben-nguoi-dep-vi-du-nhu-em-va-toi.html.]

Trêu chọc một cách trắng trợn, giả vờ đáng thương một cách vô tội, ví dụ nhiều vô kể, thậm chí có rất nhiều lúc bọn họ rõ ràng không có nhiều xung đột, chỉ vì anh lắm mồm lắm miệng lại thích diễn, ép cả đội bọn họ phải đuổi g.i.ế.c anh.

Cho dù bây giờ anh đã kiềm chế hơn rất nhiều, đó cũng chỉ là vì bọn họ không còn là kẻ thù, anh cảm thấy không còn thú vị nữa thôi.

Đàn ông như anh, phóng túng ăn chơi đã ngấm vào máu, đối đầu với anh, chỉ cần nghiêm túc là thua...

Ôn Dao hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại.

Ngày xưa ở Bắc Châu, cô đã trúng kế nhiều lần như vậy, lần này nếu cô lại bị nhan sắc làm mờ mắt, vậy cô chính là heo...

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ôn Dao vốn là do ngoài ý muốn mới trở về biệt thự cổ, nên sáng sớm hôm sau, cô vẫn dậy sớm đến doanh trại cấp C báo cáo.

Vì bỏ lỡ buổi nói chuyện nhập ngũ của doanh trại cấp C, Ôn Dao thay xong quần áo huấn luyện rồi nhất thời không biết nên làm gì, vẫn là Thu Chí thấy cô vẻ mặt hoang mang, giải thích với cô: "Doanh trại cấp C khác với huấn luyện khép kín của doanh trại cấp D, là chế độ chấp hành nhiệm vụ cơ bản..."

"Vậy đại khái có những nhiệm vụ nào?"

"Nhiệm vụ có ba loại, chia thành nhiệm vụ trong thành, nhiệm vụ ngoài thành và nhiệm vụ hải ngoại, nhiệm vụ ngoài thành chính là tiêu diệt zombie và tìm kiếm tài nguyên, giống như doanh trại cấp F lúc trước, chỉ khác là đi cùng với đội lớn, tương đối an toàn, thù lao cũng cao hơn."

"Nhiệm vụ trong thành nói chung là làm việc vặt, nội dung bao gồm dọn dẹp vệ sinh đường phố, đổ thuốc ức chế virus zombie vào các trạm cống thoát nước, kiểm tra xem nắp cống dọc đường có bị hư hỏng không và báo cáo lên cấp trên."

"Nhiệm vụ này nói thế nào nhỉ... giống như công nhân vệ sinh môi trường, không cần kỹ thuật gì cả, hoàn toàn là lao động chân tay, nhưng ưu điểm là gần như không có nguy hiểm, cũng có thù lao bằng đồng vàng."

"Còn nhiệm vụ hải ngoại, đây là nhiệm vụ mới được thêm vào cho các học viên doanh trại cấp C đợt này, là đến bến phà của khu 14 Đông Châu hỗ trợ, cũng là làm việc vặt, gần đây không chỉ zombie ngoài thành hoành hành, mà quái vật biển ở các cảng ven biển Cảng Kiều cũng hoành hành, bên đó cần người hỗ trợ..."

Ôn Dao trầm ngâm suy nghĩ.

Quái vật biển?

Cô đã từng nghe nói về quái vật biển, cũng biết vùng ven biển Đông Châu Nam Châu có quái vật biển hoành hành, nhưng vì trước kia cô sống lâu ở Tuyết nguyên Bắc Châu, nên căn bản chưa từng thấy thứ này.

Bây giờ nghe Thu Chí nói như vậy, cô cũng khá tò mò, không biết g.i.ế.c quái vật biển có tăng năng lượng không...

Thu Chí tiếp tục hào hứng nói: "Em nghe bọn họ nói, cấp trên sẽ chọn một số người từ doanh trại cấp BC để đào tạo thành thủy thủ, chuyên canh giữ cảng đối phó với quái vật biển..."

Ôn Dao nhìn cậu ta một cái, thấy cậu ta vẻ mặt hớn hở, không khỏi hỏi: "Sao, cậu muốn trở thành thủy thủ à?"

Thu Chí: "Chứ sao? Nghe nói trở thành thủy thủ không chỉ được đi thuyền ra khơi chiến đấu, còn được ăn hải sản hàng ngày, sướng lắm..."

Ba loại nhiệm vụ được phân cho các học viên doanh trại cấp C, luân phiên hàng tháng, lần này đến lượt nhóm Ôn Dao, thật không may là nhiệm vụ trong thành.

Không phải ra khỏi thành g.i.ế.c zombie, cũng không phải tìm kiếm bất kỳ tài nguyên vật chất nào, mà là dọn dẹp đường phố.

Hầu hết các học viên nhận được nhiệm vụ này đều rất vui, dù sao rủi ro thấp lợi nhuận cao, còn có thể đi dạo các khu chợ, hoặc đến các khu dân cư thăm người thân, quả là thiên đường cho những người nhát gan...

Nhưng đối với người như Ôn Dao, lại vô cùng nhàm chán.

Cô không ham tiền, cũng không thích mua sắm.

Nhiệm vụ này giao cho cô, tác dụng duy nhất là thăm dò bản đồ và kiếm đồng vàng cho Quý Minh Trần.

Loading...