Một tháng trôi qua, kiếm được một túi nhỏ đồng vàng, cũng quen thuộc với bốn khu vực Đông Nam Tây Bắc của Cảng Kiều rồi.
Cuối tháng này vào buổi chiều có một trận mưa rất lớn, Ôn Dao, Thu Chí và người đàn ông trung niên vô danh kia đã hoàn thành công việc dọn dẹp trong ngày, lúc này đang tạm nghỉ chân trong một gara cũ nát dưới một tòa nhà xi măng.
Qua màn mưa vô tận của thành phố hoang tàn, người đàn ông trung niên đôi mắt đục ngầu, cứ nhìn chằm chằm vào căn nhà lụp xụp đối diện, nhìn chằm chằm suốt nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi mưa dần tạnh.
Thu Chí liếc nhìn bên đó mấy lần, khó hiểu hỏi Ôn Dao: "Chị nói xem ông ấy đang nhìn gì vậy?"
Ôn Dao nhìn theo ánh mắt của Thu Chí, bình tĩnh trả lời: "Nhìn ngôi nhà mà ông ấy không thể trở về."
Cô cũng là sau này tình cờ nghe ông ta nói mới biết, người đàn ông trung niên vô danh không phải không có tên, là do ông ta cảm thấy mình không xứng đáng có tên, nên mới không nói tên cho người khác biết.
Trước khi khủng hoảng zombie bùng phát, ông ta vì ham mê cờ b.ạ.c đánh nhau nên bị vào tù, vất vả lắm mới đợi được ngày mãn hạn tù để về nhà gặp vợ con, nhưng lại gặp phải cảnh thành phố sụp đổ, người thân ly tán...
Sau đó ông ta tìm vợ con mình suốt bảy năm, cũng ăn năn hối lỗi suốt bảy năm, nhưng cho dù ông ta làm việc tốt, ngày ngày cầu nguyện, ông trời vẫn cho ông ta một câu trả lời không bao giờ gặp lại.
"..."
"Hả?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ôn Dao cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hỏi: "Thu Chí, cậu muốn về nhà không?"
Đối với câu hỏi này, Thu Chí trả lời không chút do dự: "Em không muốn."
Ôn Dao có chút bất ngờ nhìn về phía cậu ta, người thanh niên như nhớ tới hồi ức đau khổ nào đó, tự giễu nói: "Nhà em ở khu ổ chuột trong khu phố cổ Cảng Kiều, em cũng không phải chưa từng quay về, tôi muốn về lúc nào cũng được, chỉ là cái nơi tồi tàn đó chẳng có gì đáng để quay về..."
Ôn Dao không hiểu: "Dù sao cũng là nơi cậu từng sống, chẳng lẽ không có chút lưu luyến nào sao?"
Thu Chí hoàn toàn không để tâm đến điều này: "Lưu luyến gì chứ? Lưu luyến mẹ mất sớm sao? Hay là lưu luyến cái ông bố nghiện rượu suốt ngày say xỉn đánh em?"
"Hừ, trước khi đại dịch zombie bùng phát, em vẫn còn đang đi học, ngày nào cũng bị đánh sưng mặt mũi đến lớp, cuối cùng ông ta còn trách em không thi đậu trường tốt làm ông ta mất mặt..."
"Lúc đó em ngày nào cũng nghĩ, cái thế giới c.h.ế.t tiệt này, hủy diệt đi! Không ngờ có một ngày nó thật sự hủy diệt..."
"..."
Thu Chí tuy lời lẽ phẫn nộ, vẻ mặt khinh thường, nhưng khi nhắc đến cha mẹ người thân của mình, vẫn không kìm được đỏ hoe mắt.
Ôn Dao thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn vũng nước nhỏ trên mặt đất, mái hiên xi măng có giọt nước rơi xuống vũng nước, tí tách một tiếng, gợn lên từng vòng sóng.
"Tôi muốn về nhà, dù chỉ là về xem một chút."
Chỉ tiếc, thành phố Thanh Chu cách khu 14 Đông Châu quá xa, cũng sớm đã trở thành khu vực nguy hiểm không người ở...
...
Khi kết toán nhiệm vụ hàng tháng, có ba ngày nghỉ ngơi.
Ôn Dao chào tạm biệt Thu Chí và những người khác, một mình đội mưa phùn trở về khu biệt thự cổ.
Trên đường về, cô không hiểu sao lại nghĩ đến Quý Minh Trần.
Trong thế giới lạnh lẽo được sắp xếp lại này, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, mỗi người cũng đều có quá khứ của riêng mình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-90-hoa-ra-su-dac-biet-naychi-minh-co-co-ma-thoi.html.]
Bối Hiểu Đóa có, Thu Chí có, người đàn ông vô danh kia có... Vậy Quý Minh Trần, với tư cách là thủ lĩnh của khu 14 Đông Châu, trên người anh sẽ có câu chuyện gì?
Nghĩ vậy, cô lại thấy khá tò mò...
...
Lần này khi Ôn Dao trở về biệt thự cổ, Quý Minh Trần không có ở đó, nhưng Hà Phong Diên thì có, anh ta nói với cô: "Nhiệm vụ của Minh trưởng quan chắc cô cũng biết, anh ấy đã ra khỏi thành từ nửa tháng trước rồi."
Ôn Dao gật đầu, thuận miệng hỏi: "Vậy khi nào anh ấy quay về?"
Không ngờ Hà Phong Diên nghe vậy lại rất ngạc nhiên: "Minh trưởng quan luôn thần bí khó lường, khi nào anh ấy quay về e rằng không ai biết được..."
Không ai biết được?
Sao Ôn Dao nhớ, trước đây khi anh ra ngoài hình như đều nói với cô một tiếng, ra ngoài bao nhiêu ngày, đại khái khi nào quay về.
Vậy chẳng lẽ... anh chỉ nói với mình cô sao?
Nhiệm vụ ra ngoài của Quý Minh Trần, Ôn Dao cũng đại khái hiểu được một chút, với tư cách là dị năng giả mạnh nhất toàn căn cứ, nhiệm vụ thâm nhập vào các khu vực nguy hiểm để thu thập mẫu vật biến dị thể, thường do anh tự mình hoàn thành.
Mà các loại thuốc thử mà căn cứ đang nghiên cứu hiện tại đều thuộc dạng tuyệt mật, nên anh sẽ không mang theo quá nhiều người, thường ngày ra ngoài chỉ mang theo Melissa và Địch Đại Hổ.
Hai người này đi theo anh từ đầu tận thế, coi như là tâm phúc của anh...
Đội vương miện nặng nhất, mạo hiểm lớn nhất, làm những nhiệm vụ mà ngoài anh ra không ai có thể hoàn thành.
Thật ra nếu không tính đến tính cách thần kinh của anh, thì vẫn rất đáng ngưỡng mộ.
Ôn Dao không biết tại sao lần này Quý Minh Trần ra ngoài lại không chào hỏi cô, nhưng sau khi tạm biệt Hà Phong Diên, cô vẫn như thường lệ đến phòng khách của căn hộ mà anh ở.
Khi anh không có ở đây, phòng khách rộng lớn theo phong cách cổ điển này không thắp một ngọn nến nào, không khí âm u, giống như nhà ma vậy.
Cô đi đến cạnh ghế sofa, đặt túi xách trên tay lên bàn trà thủy tinh, sau đó cúi người xuống mở ra, lấy ra một vài thứ lỉnh kỉnh từ bên trong...
Cả tháng nay, cô đều lang thang trong khu đô thị Cảng Kiều, đến vài cửa hàng đồ trang trí bị bỏ hoang, lục lọi tìm kiếm, nhặt được vài món đồ chơi nhỏ thú vị.
Có mô hình xe mô tô mini giống thật, có đá mưa hoa màu sắc đẹp mắt, còn có hai quả cầu pha lê đồ chơi tuy có chút hư hại nhưng vẫn rất lộng lẫy đẹp mắt...
Những thứ này vào thời bình, có lẽ có chút giá trị thưởng thức, nhưng trong thời đại mà người người chỉ cầu sinh tồn này, chúng trở nên vô chủ, không đáng một xu, thậm chí còn là gánh nặng.
Trước đây Ôn Dao cùng lắm chỉ nhặt những viên đá nhỏ xinh đẹp có thể mang theo bên mình, đối với những món đồ lặt vặt này, cô cũng sẽ không để ý tới...
Lần này sở dĩ nhặt về, đơn thuần là vì cô cảm thấy Quý Minh Trần có thể sẽ thích, trong thời buổi này, hình như cũng chỉ có anh mới có nhã hứng coi những món đồ chơi nhỏ này là bảo bối.
Sau khi bày đồng vàng và một đống đồ lặt vặt lên bàn trà, Ôn Dao bỗng cảm thấy mình giống như một người nhặt rác, một đống đồ nhặt về tuy tinh xảo đẹp mắt, nhưng trong phòng khách được trang trí xa hoa này lại trở nên rẻ tiền và tầm thường...
Không biết anh có thích hay không.
Thôi kệ, nếu anh không thích thì chắc sẽ tự mình vứt đi, dù sao cô cũng chỉ tiện tay nhặt về thôi.
...