Hôm đó Ôn Dao chỉ ở biệt thự cổ một ngày rồi rời đi, hai ngày rảnh rỗi còn lại, cô đến vùng ven biển phía đông thành phố Cảng Kiều.
Khu vực này cũng là ngoại ô, chỉ là nằm sát biển, có bãi biển đá ngầm rộng lớn, cũng có vài bến cảng.
Ban đầu cô chỉ định đi dạo, xem có thể gặp quái vật biển hay không, không ngờ lại gặp phải vài thanh niên doanh doanh trại cấp Cấp A.
Mấy thanh niên đó thấy cô xinh đẹp, lại đi một mình, còn mặc đồng phục huấn luyện có logo doanh trại cấp C, liền không khỏi tiến lên bắt chuyện: "Là em gái nhỏ doanh trại cấp C à? Sao lại đến đây một mình vậy..."
"Có cần giúp đỡ gì không?"
Trong trại huấn luyện có năm cấp bậc A, B, C, D, F, luôn tồn tại sự phân biệt đối xử, cấp bậc cao thường xem thường cấp bậc thấp, đối với những cô gái cấp bậc thấp có ngoại hình ưa nhìn, những huấn luyện viên cấp bậc cao như bọn họ luôn thích trêu ghẹo một cách tùy tiện.
Ôn Dao ở trại huấn luyện lâu như vậy, cũng gặp phải vài lần, đối với chuyện này cô đã quen rồi, mặt không cảm xúc đáp: "Không cần."
Nói rồi cô nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay đi sang một bên, nhưng mấy thanh niên đó vẫn không chịu bỏ qua, còn muốn tiến lên bắt chuyện.
Nhưng chưa kịp để Ôn Dao ra tay với bọn họ, tiếng s.ú.n.g đã vang lên từ bãi biển, dọa mấy thanh niên đó giật nảy mình, vội vàng nhìn về phía nguồn phát ra tiếng súng.
Trên trời mây đen cuồn cuộn, xa xa ẩn hiện tiếng sấm rền, biển cả sóng gió mãnh liệt, vô số con sóng ập vào bờ, vỗ vào những tảng đá ngầm đen sì, tạo thành từng lớp bọt trắng xóa.
Mà trên một tảng đá ngầm nào đó đang đứng một cô gái mặc áo sơ mi màu cam phối quần tây trắng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tay cầm s.ú.n.g đen, lại b.ắ.n thêm hai phát về phía mấy thanh niên kia.
Tuy viên đạn không b.ắ.n trúng người bọn họ, nhưng rõ ràng là đang đuổi theo bọn họ mà bắn, dọa bọn họ sợ đến mức lăn lộn bỏ chạy:
"Là... là đội trưởng Lạc! Sao cô ấy lại ở đây?!"
"Sao tôi biết cô ấy ở đây làm gì?!"
"Nhưng sao cô ấy lại b.ắ.n chúng ta, chúng ta chọc giận cô ấy à?"
Lạc Toàn Tinh chơi đùa đuổi ba tên tép riu kia đi, sau đó nhảy xuống từ mấy tảng đá ngầm, bước nhanh đến bên cạnh Ôn Dao, trên gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo nở nụ cười rạng rỡ và nhiệt tình: "Ôn tiểu thư sao lại đến đây một mình vậy?"
Ôn Dao thật không ngờ lại gặp được người quen, lịch sự đáp: "Tôi... đi dạo thôi, sao đội trưởng Lạc cũng ở đây?"
Lạc Toàn Tinh cất s.ú.n.g vào thắt lưng, sau đó tiến lên khoác tay Ôn Dao một cách thân thiết: "Ôn tiểu thư quên rồi sao? Tôi canh giữ hải cảng bờ Đông của khu 14 Đông Châu, đây là địa bàn của tôi, phần lớn người và việc ở khu vực này đều do tôi quản lý..."
"Hôm nay Ôn tiểu thư đã đến đây, với tư cách là chủ nhà, tôi dẫn cô đi dạo nhé?"
Ôn Dao vốn có tính cách hướng nội và chậm nhiệt, thật ra không quen tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, nhưng thấy đối phương nhiệt tình như vậy, lại là chỉ huy cấp S của căn cứ khu 14, cô cũng không tiện từ chối ý tốt của đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-91-trong-thoi-nay-sinh-vat-bien-cung-co-gia-tri-sao.html.]
Hôm nay Lạc Toàn Tinh không có nhiệm vụ gì nên vốn đã rất nhàm chán, gặp được Ôn Dao, cô ấy nhanh chóng phát huy bản tính nói nhiều và tự nhiên của mình, kéo tay cô giới thiệu từng bến cảng và cuộc sống ven biển, y như một hướng dẫn viên du lịch.
Ôn Dao không nói một lời nào, cứ thế nghe cô ấy kể một loạt chuyện, nội dung chi tiết đến mức nhiệm vụ hàng ngày của bọn họ, khi nào quái vật biển tấn công, thiết bị dò quái vật biển gần đây bị hỏng mấy cái, tình trạng ô nhiễm nước biển...
Kiến thức hữu ích lẫn vô ích tăng lên vùn vụt.
Nghe đến mức Ôn Dao có chút ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: "Những điều đội trưởng Lạc nói, hình như cũng coi là bí mật của khu 14 Đông Châu nhỉ?"
Nghe vậy, Lạc Toàn Tinh cũng không để tâm: "Bí mật thì đã sao, dù sao cô cũng là người trong lòng Minh trưởng quan, Minh trưởng quan nhất định sẽ nói cho cô biết mọi chuyện, chúng tôi là những chỉ huy trực tiếp nghe lệnh anh ấy, tất nhiên không có gì là cô không thể biết."
Lạc Toàn Tinh canh giữ hải cảng khu 14 Đông Châu, hàng ngày tiếp xúc nhiều nhất ngoài thuyền trưởng thủy thủ chính là biển cả, buồn chán muốn chết, quan trọng là cô ấy với tư cách là chỉ huy lại không thể hòa mình vào bọn họ để tán gẫu, nếu không sẽ mất đi uy nghiêm.
Vất vả lắm mới tóm được một người có thể nói chuyện, cô ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hai người đi dọc bãi biển về phía cảng, khi đến dưới chân một con tàu khổng lồ, Lạc Toàn Tinh đề nghị: "Muốn lên phà hải cảng của chúng tôi xem thử không?"
"Con tàu 'Noah' lớn nhất này là được cải tạo mới trong hai năm gần đây, được đặt tên theo điển tích thần thoại, hiện tại được mệnh danh là căn cứ phụ của khu 14 Đông Châu."
Bốn châu Đông Nam Tây Bắc, hàng trăm khu vực sinh tồn lần lượt sụp đổ, phạm vi sinh tồn của con người ngày càng thu hẹp, không ai biết khi nào sẽ đến lượt khu 14 Đông Châu của bọn họ.
Nếu có một ngày tường thành phía Tây Nam thất thủ, vậy con tàu này chính là đường lui của bọn họ, xét tình hình hiện tại, tốc độ virus lan ra biển sâu chậm hơn, thể biến dị quái vật biển không nhiều bằng biến chủng zombie, sức sát thương cũng không mạnh bằng biến chủng zombie, đi biển xa có lẽ sẽ có đường sống.
Ôn Dao ngẩng đầu nhìn theo lời Lạc Toàn Tinh, trên biển xanh đen sóng gió mãnh liệt đậu một con tàu khổng lồ cao không thấy đỉnh, lấy nền trời xám xịt làm phông nền, sóng biển lớp lớp vỗ vào mạn tàu, con tàu im lặng không một tiếng động.
"..."
Thật sự rất hùng vĩ, giống như phim b.o.m tấn về thảm họa trên biển mà cô từng xem lúc nhỏ vậy.
Lạc Toàn Tinh thấy cô tò mò, liền trực tiếp dẫn cô lên phà, tiếp tục giới thiệu về con tàu khổng lồ này.
Cũng giống như trụ sở chính của căn cứ khu 14 Đông Châu, nội thất trên phà cũng rất cao cấp hiện đại, tổng cộng có năm tầng, các loại thiết bị bên trong cũng đầy đủ, giống như một khu vực sinh tồn thu nhỏ của loài người.
"Trên này cũng giống như phà bình thường thôi, thật ra không có gì đẹp, tôi dẫn cô đến phòng nghiên cứu sinh vật biển chơi nhé, phong cảnh ở đó mới thật sự đẹp..."
Nói rồi, Lạc Toàn Tinh kéo tay Ôn Dao đi xuống cầu thang tầng "-1", hai người đi qua hành lang kim loại dài hun hút, không lâu sau liền đến phòng nghiên cứu sinh vật biển.
Giữa phòng nghiên cứu có bàn nghiên cứu hình chữ nhật, ba mặt tường xung quanh đều là bể thủy tinh trong suốt, bên trong bể chứa đầy chất lỏng trong suốt màu xanh lam, có đủ loại sinh vật biển đang bơi lội.
Có sứa, có cá, còn có tảo, theo dòng nước chảy, ánh sáng màu xanh lam hình sóng lướt qua đôi mắt xinh đẹp của Ôn Dao.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Khiến cô nhất thời có cảm giác mình đang đi dạo trong công viên hải dương, cô đưa tay chống lên vách kính, tò mò hỏi: "Những sinh vật biển này, trong thời buổi này cũng có giá trị nghiên cứu sao?"