SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 92: MÙI GÌ KINH KHỦNG VẬY?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-09 16:36:33
Lượt xem: 246

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy khu 13 Bắc Châu cũng giáp biển, nhưng nhiệt độ bên đó quá thấp, dù là biển, cũng là sông băng chảy xiết, dưới sông băng gần như đóng băng hoàn toàn, căn bản không có sinh vật biển đa dạng như vậy, cũng không tồn tại mối nguy từ quái vật biển, vì vậy không có phòng nghiên cứu chuyên nghiên cứu sinh vật biển.

Lạc Toàn Tinh: "Có chứ, cô không sống ven biển, có lẽ không hiểu mối nguy từ quái vật biển ở Đông Châu và Nam Châu, đàn quái vật biển cũng giống như thủy triều zombie, cũng sẽ tấn công loài người theo đàn, cô có thể hiểu đơn giản chúng là 'zombie' dưới nước, chúng cũng là biến dị thể do virus zombie gây ra..."

"Chúng sẽ tấn công tàu thuyền, tấn công cảng, còn sẽ lan ra bờ xâm chiếm khu vực sinh tồn của loài người, chúng tôi nghiên cứu đặc điểm của sinh vật biển và quái vật biển biến dị từ chúng, cũng giống như nghiên cứu các biến chủng của zombie vậy, phân tích phương thức sinh sản và tái tạo của chúng, tìm hiểu đặc điểm của chúng, để từ đó phòng thủ sự tấn công của chúng và tiêu diệt chúng."

Ôn Dao gật đầu vẻ trầm ngâm, xem ra châu nào cũng sống không dễ dàng.

Bắc Châu cực kỳ lạnh, quanh năm có thiên tai bão tuyết, Tây Châu khô cạn, chịu đựng bão cát lốc xoáy, còn Đông Nam hai châu có khí hậu tương đối thích hợp cho loài người sinh sống, thì ngoài nguy cơ zombie, còn phải đối mặt với sóng thần và sự quấy nhiễu của đàn quái vật biển...

Lạc Toàn Tinh dẫn Ôn Dao đến một khoang nhỏ hình vòng cung, khoang nhỏ có một cửa sổ tròn, nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy xa xa có bức tường kính được bao quanh, đèn đỏ nhấp nháy trên đó, giống như một loại thiết bị báo động:

"Cô biết tường thành phía Tây Nam chứ? Bên đó là nơi c.h.é.m g.i.ế.c zombie, còn chỗ chúng ta, thì tương đương với nơi c.h.é.m g.i.ế.c đàn quái vật biển..."

"Nước biển có thể dẫn điện, dưới nước không thể xây dựng hàng rào dây thép gai giống như trên đất liền, muốn chặn và g.i.ế.c những thứ trơn tuột này rất khó khăn, những năm đầu ở khu vực này đã có vô số thành viên đội tử trận, sau đó Minh trưởng quan đã cho người vận chuyển một lô vật liệu kính mới kiên cố từ khu 1 Đông Châu đến, xây dựng một bức tường kính ở vùng nước nông của khu vực biển này."

"Dù da quái vật biển có trơn đến đâu, có thể chui luồn đến đâu, thì khi đối mặt với bức tường kính kín mít này cũng bó tay, những năm nay không biết đã có bao nhiêu quái vật biển bị đ.â.m choáng váng."

Ôn Dao có chút kinh ngạc: "Xây tường kính ở vùng nước nông?"

Luôn cảm thấy hơi vượt quá sức tưởng tượng...

Lạc Toàn Tinh gật đầu: "Công trình rất phức tạp, tôi cũng không hiểu lắm, nhưng bản vẽ thiết kế đó là do Minh trưởng quan tự tay vẽ, lúc thi công, cũng là anh ấy tự mình đứng ở đây bảo vệ an toàn cho mọi người, lúc đó anh ấy đứng trên tảng đá ngầm ven biển, bất kể mưa gió, hễ quái vật biển nào đến gần đều bị thiêu rụi..."

"Phải nói anh ấy thật sự là một thiên tài, khu 14 Đông Châu có thể phát triển thành khu vực sinh tồn siêu cấp chỉ đứng sau khu 1 Đông Châu, đều là nhờ sức mạnh của một mình anh ấy."

Ôn Dao tưởng tượng ra cảnh tượng đó...

Trên tảng đá ngầm sóng vỗ ào ạt, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng tay áo bay phấp phới, ngọn lửa trên lòng bàn tay rơi xuống biển, thiêu rụi những con quái vật biển trong làn nước ẩm ướt.

Cảnh tượng đó nhất định rất chấn động, rất đẹp...

"..."

Không biết tại sao, khi đối mặt với Quý Minh Trần thì không hề cảm thấy gì, nhưng một khi rời xa anh, nghe người khác kể về những chiến tích hào hùng liên quan đến anh, trong lòng cô lại thấy có chút khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-92-mui-gi-kinh-khung-vay.html.]

Mơ hồ khó hiểu, cũng không biết đó là cảm giác gì, tóm lại là cảm giác rất kỳ lạ...

Thấy Ôn Dao cứ im lặng không nói gì, Lạc Toàn Tinh quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Ôn Dao vội vàng thoát khỏi cảm xúc vi diệu này, cúi đầu lắc đầu: "Không có gì."

Buổi tối Ôn Dao vốn định quay về, kết quả Lạc Toàn Tinh rất nhiệt tình nói với cô: "Cô không phải muốn xem quái vật biển sao? Hôm nay thời tiết không tốt lắm, ngày mai tôi sẽ điều một con tàu, tự mình dẫn cô đến mép tường kính xem."

"Còn tối nay, cô cứ ở lại đây đi, trên phà có rất nhiều phòng..."

Ôn Dao do dự vài giây, rồi gật đầu.

Cô được biết từ Lạc Toàn Tinh rằng, quái vật biển là sinh vật biển bị biến dị, cũng thuộc loại biến dị do virus, giống như zombie là vật mang năng lượng, mà cô thuộc dị năng hệ Nước, nên cô suy đoán thứ này có thể giúp cô thăng cấp tốt hơn so với zombie...

...

Cùng lúc đó, một chiếc xe việt dã được cải tiến dừng lại gần dòng sông băng bảo vệ thành phố Lâm Hạc, Bắc Châu.

Người trên xe vừa xuống xe, đã cảm nhận được một mùi hăng khó chịu phả vào mặt, vừa tanh nồng vừa chua loét, nói chung là cực kỳ buồn nôn.

Melissa vừa phe phẩy tay vừa suýt nôn ra: "... Mùi gì mà kinh khủng vậy?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Quý Minh Trần tao nhã nâng bàn tay đeo găng tay trắng lên, nhẹ nhàng véo lấy sống mũi, hàng mi anh phủ đầy sương giá, gương mặt vốn luôn ung dung bình tĩnh cũng vì mùi này mà hơi nhíu mày.

Trong ba người chỉ có Địch Đại Hổ mặt không đổi sắc, còn hít hít mũi, kinh ngạc nói: "Trời ơi! Mùi gì thế này?"

Quý Minh Trần kinh ngạc nhướng mày nhìn hắn ta, ánh mắt có chút khó tin: "... Sao, anh thấy dễ ngửi à?"

Địch Đại Hổ lại hít hít mũi, vẻ mặt ngốc nghếch: "... Cũng bình thường, chẳng phải chỉ là mùi hôi thôi sao?"

Quý Minh Trần giơ tay chỉ, giọng nói bình tĩnh mà ôn hòa: "Vấn đề chắc là ở con sông bảo vệ thành kia, anh đi xem thử."

Địch Đại Hổ quả nhiên đi tới, còn ngốc nghếch cúi đầu hít một hơi thật sâu, kết quả giây tiếp theo, hắn ta liền quỳ hai gối xuống đất, vịn vào mặt đất nôn mửa: "Ọe..."

Hai người đứng bất động trên tuyết cách đó không xa: "..."

Khóe miệng Quý Minh Trần giật giật: "... Đồ ngu."

Melissa cũng cạn lời, véo mũi đi tới cho Địch Đại Hổ một cái tát, sau đó túm lấy cổ áo sau của hắn ta kéo về: "Khu 10 Bắc Châu và khu 14 Đông Châu cách nhau khu 13 Bắc Châu, cho nên bọn họ dựa vào mùi kích thích này để khiến đàn zombie đi đường vòng, thật lợi hại, đuổi như vậy, zombie toàn chạy về phía Đông Châu chúng ta rồi..."

Địch Đại Hổ quỳ trên mặt tuyết, mặt đỏ bừng, vẫn đang nôn: "Ọe..."

Melissa: "Đầu thời kỳ mạt thế, dùng mùi tỏi và ớt để đuổi zombie còn có tác dụng, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, zombie đã sớm miễn dịch với mấy thứ này rồi, vậy rốt cuộc bọn họ làm thế nào?"

Địch Đại Hổ: "Ọe..."

Ánh mắt Quý Minh Trần bình tĩnh lướt qua người đàn ông trên mặt đất, nhướng mày nói: "Còn có thể làm thế nào, đương nhiên là chế tạo ra loại thuốc đặc biệt mới, zombie có thể biến dị, tỏi và ớt cũng có thể..."

Nói tới đây, anh cúi đầu mỉm cười dịu dàng: "Thật là một thế giới kỳ diệu và thú vị, luôn có thể phát hiện ra nhiều thứ hay ho."

Địch Đại Hổ cuối cùng cũng nôn xong, bò dậy từ mặt tuyết: "Vậy ý của lão đại là... Khu 14 Đông Châu chúng ta cũng có thể học theo, dẫn zombie đến khu 13 Bắc Châu bọn họ?"

Loading...