Vậy trước kia sao anh lại dễ dàng bị s.ú.n.g của Thẩm Dật Xuyên b.ắ.n trúng như vậy, còn bị Ôn Dao dùng d.a.o đ.â.m đến thương tích đầy mình??! Trước kia anh thậm chí ngay cả ngày thường cũng không ra tay, nếu gặp nguy hiểm, thà bị thương cũng nằm im chờ Melissa và Địch Đại Hổ đến cứu, hóa ra toàn là diễn kịch?
Người này diễn kịch với bọn họ, diễn suốt bảy năm trời??!
Thật hoang đường, ai rảnh rỗi đến mức bệnh hoạn như vậy chứ...
Tất cả mọi người đều rất sợ hãi, thậm chí có vài người ở rìa đội bị hành động thiêu sống người của Quý Minh Trần vừa rồi dọa đến mặt mày tái mét, đã sớm muốn rút lui.
Chỉ có Thẩm Dật Xuyên bình tĩnh nhìn Quý Minh Trần, anh ta nhíu mày, đôi mắt sắc bén như chim ưng, cố gắng phân tích ý đồ của đối phương từ vẻ ung dung nhàn nhã này.
Hai người đàn ông giằng co nhìn nhau, một người lạnh lùng trầm ổn, khí chất vững vàng mạnh mẽ, một người chơi bời lêu lổng, ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức.
Một lát sau, Thẩm Dật Xuyên giơ tay lên, nghiêm nghị ra lệnh: "Phương Lam Âm, cô dẫn bọn họ rút lui!"
Phương Lam Âm nhìn sang đối diện, ánh mắt lo lắng: "Đội trưởng Thẩm..."
Thẩm Dật Xuyên lại không chút do dự: "Rút lui."
"Rõ."
Được anh ta cho phép, có người thở phào nhẹ nhõm vội vàng rút lui, cũng có người ba bước ngoảnh lại một lần lo lắng cho đội trưởng của bọn họ.
Không lâu sau, trên tuyết nguyên bên cạnh sông băng, chỉ còn lại một mình Thẩm Dật Xuyên.
Người đàn ông dáng người cao ngất kia mặc bộ đồ đen bó sát, tay cầm một khẩu s.ú.n.g đen, ngũ quan anh ta cương nghị, ánh mắt sắc bén, đôi mắt đen láy như vực sâu, cho dù đang ở thế yếu, cho dù đồng đội của mình hóa thành tro bụi trước mắt, anh ta cũng không hề biểu lộ chút nào mất bình tĩnh.
Sợ hãi, kinh ngạc hay đau khổ tiếc nuối... Trong mắt anh ta không có gì cả, chỉ có một màu đen kịt, màu đen kịt không chút cảm xúc.
Khiến Địch Đại Hổ trong xe có chút bất an, nhỏ giọng nói: "Cô nói xem đội trưởng Thẩm có phải cũng đã thức tỉnh dị năng rồi không? Anh ta cũng là dị năng giả?!"
Melissa hơi nheo mắt, cô ta là dị năng giả không gian, theo lý mà nói, cô ta có thể phân biệt dị năng giả và người thường, nhưng Thẩm Dật Xuyên hôm nay khác với trước đây, cô ta phát hiện hình như cô ta... không nhìn ra được.
Vừa không thể phán đoán anh ta là người thường, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của linh nguyên của anh ta.
Chuyện gì đang xảy ra vậy...
Thẩm Dật Xuyên cũng thức tỉnh dị năng rồi? Cũng là dị năng giả cấp cao?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nhưng sao có thể chứ, lần gặp mặt trước của bọn họ cách đây cũng chưa đến hai tháng...
Trong thời gian ngắn như vậy, anh ta làm sao thức tỉnh dị năng được? Bắc Châu căn bản không biết bí mật của thuốc thức tỉnh dị năng, cũng chưa từng nghiên cứu qua...
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù anh ta dựa vào thuốc thức tỉnh dị năng để thức tỉnh dị năng, thì trong thời gian ngắn như vậy cũng tuyệt đối không thể trở thành dị năng giả cấp cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-94-co-y-den-che-nhao.html.]
Đối với điều này, Melissa cho Địch Đại Hổ một cái tát: "Nhìn cho kỹ, đừng khinh địch."
Quý Minh Trần cũng đang nhìn Thẩm Dật Xuyên suy nghĩ, nhưng anh không quan tâm đến sự thay đổi thực lực của đối phương, mà đang nghĩ, rốt cuộc Ôn Dao trước kia thích Thẩm Dật Xuyên ở điểm nào...
Vấn đề này trước kia anh đã từng nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng quy kết là vì bọn họ cùng một phe, là đồng đội, anh cảm thấy nếu người gặp Ôn Dao trước là anh, thì căn bản sẽ không có chuyện gì của Thẩm Dật Xuyên.
Kết quả bây giờ anh phát hiện, cho dù anh đã cứu mạng Ôn Dao, cho dù cô đã coi như là người của Đông Châu, cho dù anh có thể cho cô nhiều lợi ích hơn Thẩm Dật Xuyên rất nhiều, nhưng hình như cô cũng không quá cảm kích...
Điều này khiến anh không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Ôn Dao thích kiểu người như Thẩm Dật Xuyên?
Trầm ổn, ít nói, thích mặc đồ đen?
"..."
Thẩm Dật Xuyên đứng im không nhúc nhích, anh ta bỗng nhiên bị ánh mắt của người đàn ông đối diện nhìn đến mức sởn gai ốc: "... Anh muốn làm gì?"
Quý Minh Trần bị kéo về thực tại, anh đứng thẳng người dậy, giẫm lên tuyết đi về phía đối diện: "Không muốn làm gì, cố ý đến chế nhạo anh..."
"Tôi còn tưởng đội trưởng Thẩm luôn công tư phân minh chứ? Điều động nhiều người như vậy đến vây bắt tôi, cũng là vì tư tâm đúng không? Sao vậy, thật sự là... vì Ôn Dao?"
Trên tuyết nguyên mênh m.ô.n.g chỉ còn lại một chiếc xe và hai người đàn ông một đen một trắng ngoài xe, Quý Minh Trần nói xong vừa lúc đi đến trước mặt Thẩm Dật Xuyên, anh khẽ cười, bước chân xoay quanh Thẩm Dật Xuyên, tuyết bị giẫm lên phát ra tiếng xào xạc.
Gió bắc gào thét, tuyết rơi lả tả, hai người tuy chưa ra tay, nhưng khí thế, ánh mắt, đều đang giao tranh trong im lặng.
Thẩm Dật Xuyên nghe thấy cái tên "Ôn Dao", lúc này mới coi như phán đoán được ý đồ của đối phương: "Quý Minh Trần, anh sẽ không g.i.ế.c tôi, cũng không dám g.i.ế.c tôi."
Quý Minh Trần nghịch ngọn lửa trên tay, cười khinh thường: "Hửm? Sao đội trưởng Thẩm lại chắc chắn như vậy?"
Thẩm Dật Xuyên cười nhạt, nụ cười của anh ta không giống với Quý Minh Trần tùy ý phô trương câu hồn đoạt phách, nhưng cũng lạnh lùng tự chủ, tự có khí chất: "Anh g.i.ế.c tôi, anh sẽ càng không có được cô ấy..."
"Anh cứu cô ấy một lần thì sao? Trong bảy năm qua, tôi đã cứu cô ấy vô số lần, khi cô ấy yếu đuối nhất bất lực nhất, là tôi kéo cô ấy đứng dậy, là tôi đích thân dạy cô ấy dũng cảm kiên cường, dạy cô ấy vượt qua khó khăn, nghênh đón thử thách."
Quý Minh Trần không ngờ Thẩm Dật Xuyên hôm nay lại bình tĩnh như vậy, càng bất ngờ hơn khi anh ta nói những lời này một cách bình thản và chắc chắn.
Thẩm Dật Xuyên như đang chìm vào hồi ức nào đó, đuôi mắt hơi đỏ lên: "Chúng tôi sớm tối bên nhau bảy năm, trên người cô ấy toàn là dấu vết huấn luyện của tôi, anh là cái thá gì, lấy gì ra so sánh với tôi, so sánh với quá khứ chúng tôi đã có?"
"Chỉ dựa vào việc anh cứu cô ấy một lần cỏn con? Chỉ dựa vào việc anh là quan chức căn cứ có thể cho cô ấy điều kiện sống tốt?"
"Hừ." Người đàn ông phun ra một làn hơi trắng, như thể cảm thấy đây là một trò đùa: "Anh tưởng Ôn Dao cô ấy thèm muốn mấy thứ này à? Tôi thấy anh căn bản không hiểu cô ấy chút nào."
Mấy ngày nay, Thẩm Dật Xuyên đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn lấy ra phân tích từng chi tiết bọn họ gặp Quý Minh Trần trước đây.
Kết hợp với những gì nhìn thấy hôm nay, kết luận anh ta có thể đưa ra là, Quý Minh Trần có lẽ không chỉ đơn giản là thèm muốn sắc đẹp của Ôn Dao, anh sẽ nhường tài nguyên cho cô, sẽ mạo hiểm cứu cô, sẽ vì cô mà che giấu thực lực, dây dưa với cô.
Tuy anh luôn có vẻ tùy ý phô trương, nhưng rất có thể là thật lòng thích cô.