“Việc anh thích cô ấy, đó chính là điểm yếu của anh.”
"Tình cảm là điểm yếu lớn nhất của con người, bất kể người đó mạnh mẽ đến đâu, nhiều năm nay anh luôn hiểu rõ điều đó."
Thẩm Dật Xuyên vừa nói, vừa dùng ánh mắt mang theo sát ý liếc nhìn biểu cảm của người đàn ông áo trắng bên cạnh: "Cô ấy đối xử tốt với tất cả mọi người, anh đã cứu cô ấy, có lẽ cô ấy cũng sẽ đối xử tốt với anh, cũng sẽ chọn cách báo đáp, nhưng cô ấy sẽ không thích anh, càng không thực sự dựa dẫm vào anh, bởi vì cô ấy và anh về bản chất không phải là cùng một loại người."
Quý Minh Trần cụp mi, ánh mắt hơi tối lại: "Thật sao? Nếu tôi nói cô ấy đã là bạn đời của tôi thì sao?"
Thẩm Dật Xuyên như nghe được chuyện cười: "Người càng thiếu thứ gì, càng muốn khoe khoang thứ đó, nếu cô ấy thực sự trở thành bạn đời của anh, sao anh không dám đưa cô ấy đến Bắc Châu để đối chất với tôi?"
Thẩm Dật Xuyên vừa nói, vừa nghiêng đầu sang, ngay khoảnh khắc đó, anh ta đã bắt gặp vẻ mặt thoáng chốc thất thần của đối phương.
"..."
Trên chiếc xe việt dã ở phía xa, Địch Đại Hổ hỏi Melissa: "Cô nói xem hai người bọn họ đang nói gì vậy?"
Melissa giơ s.ú.n.g đến mức tay đã mỏi nhừ: "...Không biết."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Địch Đại Hổ: "Lão đại sao không nói gì nữa? Sao tôi cảm thấy hiệp này lão đại hình như yếu thế hơn?"
Melissa không nói gì, chỉ giơ tay tát một cái.
"Chát——"
Địch Đại Hổ vội vàng ôm đầu, vẻ mặt vừa ấm ức vừa vô tội: "Lần này tôi không nói xấu lão đại, tôi chỉ nói sự thật..."
Lời còn chưa dứt, hắn ta liền thấy người đàn ông áo đen ở đằng xa đột nhiên ngưng tụ ra một lưỡi d.a.o sắc bén màu vàng, trong nháy mắt lưỡi d.a.o đó đ.â.m xuyên qua tim người đàn ông áo trắng.
Ngay sau đó, lưỡi d.a.o được rút ra, m.á.u đỏ tươi b.ắ.n tung tóe trong không khí xám xịt, Melissa và Địch Đại Hổ đồng loạt trợn tròn mắt, vội vàng bật s.ú.n.g trong tay: "Lão đại!!!"
Đáng tiếc đã quá muộn...
Thẩm Dật Xuyên đã sớm cúi người lăn lộn trên tuyết, tránh được loạt đạn, còn Quý Minh Trần thì ngã ngửa ra giữa nền tuyết trắng xóa.
Giọt m.á.u hòa lẫn với tuyết rơi xuống, vết m.á.u đỏ chói in trên gương mặt trắng nõn như ngọc của người đàn ông, giống như những đóa hồng mai được nghệ sĩ tỉ mỉ điểm xuyết, tô điểm thêm vẻ đẹp rực rỡ tuyệt sắc cho anh.
Khi Melissa và Địch Đại Hổ chạy tới, Thẩm Dật Xuyên đã biến mất, nhưng bọn họ căn bản không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng quỳ xuống đỡ người đàn ông đang nằm trên tuyết.
Địch Đại Hổ bịt chặt vết thương ở tim đang phun m.á.u dữ dội của Quý Minh Trần, cảm nhận được m.á.u nóng phun trào trong lòng bàn tay, hắn ta sợ đến ngây người, mắt đỏ hoe nói: "Làm sao bây giờ! Lão đại bị thương ở tim!!"
Melissa cũng cảm thấy lão đại thật sự điên rồi, Thẩm Dật Xuyên cố tình kích thích anh, khiến anh phân tâm, anh lại cố ý thuận theo để bị thương!? Còn để bị thương ở tim...
Dị năng giả bị thương ở tim tuy không giống như người thường chắc chắn phải chết, nhưng đó cũng chắc chắn là tổn thương nguyên khí, cần phải hồi phục rất lâu, nếu mất m.á.u quá nhiều dẫn đến cạn kiệt, thậm chí còn phải tiêu hao quá nhiều năng lượng làm tổn thương linh nguyên.
Quý Minh Trần vì mất m.á.u quá nhiều nên sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi mỏng mất hết huyết sắc, hàng mi dài cũng phủ đầy tuyết, nhưng khóe môi dính m.á.u của anh lại cong lên thành một nụ cười: "Melissa, cô nói xem, tôi thật sự không bằng Thẩm Dật Xuyên sao?"
Melissa căn bản không biết lão đại tại sao lại phát điên, lại đột nhiên nói những lời hồ đồ này: "Lão đại, anh mau tiết kiệm sức lực, đừng nói nữa..."
Quý Minh Trần lại nghiêng đầu sang phía Địch Đại Hổ, nở nụ cười bệnh hoạn với hắn ta: "Anh thấy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-95-tai-sao-toi-tot-nhu-vay-co-ay-lai-khong-thich-toi.html.]
Trên gương mặt đen sạm của Địch Đại Hổ tràn đầy vẻ lo lắng, cả người hắn ta phẫn nộ đến mức n.g.ự.c phập phồng: "Lão đại sao có thể tin lời Thẩm Dật Xuyên! Lão đại là người tốt nhất trên đời, cho dù mười Thẩm Dật Xuyên cộng lại cũng không bằng..."
Quý Minh Trần nhắm hai mắt lại, mắt đỏ hoe, khẽ cười: "Thật sao?"
Vậy tại sao, cô ấy lại không thích tôi? ...
"Lão đại!!!"
"..."
...
Ôn Dao đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại cô đầu tiên nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường một lúc, rồi từ từ quay đầu nhìn ra cảnh biển ngoài khoang tàu.
Bên ngoài cửa sổ kính hình tròn, biển xanh thẳm đang cuộn trào những con sóng trắng xóa, lớp lớp chồng lên nhau, từ bên ngoài khoang tàu vọng lại tiếng động cơ đặc trưng của phà, hòa lẫn với tiếng sóng biển vỗ ầm ầm.
Bây giờ là bốn giờ rưỡi sáng, trời còn tờ mờ tối, khoang tàu đơn tĩnh lặng và trống trải.
Tỉnh dậy vào giờ này, Ôn Dao bỗng dưng có một cảm giác cô đơn khó tả...
Luôn cảm thấy, trong lòng trống rỗng.
"..."
Không còn chút buồn ngủ nào, cô bèn đứng dậy cầm s.ú.n.g bạc ra ngoài.
Hôm đó sau khi gặp Lạc Toàn Tinh, ngày hôm sau cô đã được Lạc Toàn Tinh dẫn ra ngoài bức tường kính biển để làm quen với đủ loại quái vật biển, cũng giúp cô xác nhận suy đoán rằng dị năng giả hệ Nước g.i.ế.c quái vật biển sẽ tăng cấp nhanh hơn so với g.i.ế.c zombie.
Vì vậy, cô cũng đề nghị với Lạc Toàn Tinh, để cô ở lại cảng biển phía đông thành phố Cảng Kiều, Lạc Toàn Tinh tính cách hoạt bát cởi mở, lại rất thích Ôn Dao, không những không phản đối, còn cung cấp cho Ôn Dao một phòng ngủ thoải mái trong khoang tàu, đồng thời tranh thủ thời gian đích thân dạy cô luyện s.ú.n.g g.i.ế.c quái vật biển.
Do đó, Ôn Dao đã sống trên con tàu khổng lồ này được một tuần...
Hôm nay, cô đi xuống cầu thang, Lạc Toàn Tinh vừa mới họp xong với các thủy thủ ở dưới nhìn thấy cô liền sáng mắt lên, ngẩng đầu cười nhiệt tình với cô: "Ơ, Dao tiểu thư hôm nay sao dậy sớm vậy?"
Ôn Dao cũng mỉm cười dịu dàng với cô ấy: "Tôi hơi khó ngủ."
Lạc Toàn Tinh bước hai bước lên phía trước, khoác tay cô nói: "Vậy thì vừa hay, hôm nay có thể luyện s.ú.n.g với cô thêm một tiếng nữa."
Ôn Dao bản tính trầm lặng hướng nội, nói thật ra rất khó để nhanh chóng làm quen với mọi người, nhưng Lạc Toàn Tinh là người nói nhiều và tự nhiên, tính cách hoàn toàn bổ sung cho cô, vì vậy cảm giác xa lạ của Ôn Dao không lâu sau đã tan biến.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, dường như đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Thậm chí vì tính cách hoạt bát của Lạc Toàn Tinh, khiến Ôn Dao cảm thấy vô cùng thân thiết, thường xuyên nhìn cô ấy mà nhớ đến chị gái của mình...
Nhiều năm trước, cô vẫn còn là một cô bé trầm lặng hướng nội, gặp người khác còn không dám nói chuyện, khi được bố mẹ dẫn đến nhà bác chơi, chị gái luôn chủ động dẫn cô đi chơi, cũng luôn khoác tay cô, chia sẻ cho cô đủ thứ hay ho.
"..."
Đôi bốt da của Lạc Toàn Tinh gõ lạch cạch trên boong tàu, cô ấy đi đến bên cạnh một chiếc lồng sắt nhốt quái vật biển, nhìn về phía Ôn Dao đang cầm s.ú.n.g ở phía xa: "Chuẩn bị xong chưa?"
Đợi Ôn Dao gật đầu, cô ấy mới b.ắ.n một phát s.ú.n.g mở khóa lồng sắt.