Bỗng nhiên bên ngoài vang lên một trận ồn ào khiến dòng suy nghĩ của Văn Y bị cắt ngang. Cô ta không lập tức ra ngoài xem tình hình, nhưng rất nhanh, cửa xe của cô ta đã bị gõ.
Một người lính đứng ngoài nói: “Tiến sĩ Văn, bên ngoài căn cứ có một con zombie xông vào.”
Văn Y mang vẻ mệt mỏi, giọng điệu hơi lạnh nhạt: “Vậy thì sao? Không phải các cậu xử lý được à?”
Người lính trẻ gãi đầu: “Không, zombie đó lái xe đến.”
Zombie biết lái xe, hiểu tiếng người, còn có thể giao tiếp - nếu chuyện này xảy ra ở nơi khác, chắc chắn không ai tin.
Nhưng trong căn cứ hiện tại là nhóm nghiên cứu của Văn Y.
Những binh sĩ được giao nhiệm vụ bảo vệ tiến sĩ Văn đều biết: trên thế giới này vẫn còn tồn tại zombie giữ được lý trí của con người, thậm chí trong đội ngũ của họ hiện giờ cũng có một người như thế.
Chính vì vậy, Tiết Linh không bị tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa tiêu diệt ngay khi đến gần. Một nhóm binh sĩ chỉ vây quanh xe của cô, chưa lập tức ra tay.
Văn Y khoác áo khoác đi tới, bước xuyên qua đám lính đang giương súng, tiến thẳng về phía chiếc xe bị chặn lại.
Người lính vừa báo tin cũng ôm s.ú.n.g bước theo sau.
“Con zombie biết lái xe đó ở trong chiếc xe này sao?” Văn Y hỏi: “Lôi người ra ngoài để tôi xem.”
Một binh sĩ khác đứng cạnh xe nói: “Tiến sĩ Văn, vừa rồi chúng tôi yêu cầu người trong xe xuống nhưng đối phương không chịu hợp tác.”
“Có cần dùng vũ lực phá cửa kéo họ ra không?”
Lời vừa dứt, cửa kính xe chợt hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt mang sắc xanh xám đặc trưng của zombie.
Khuôn mặt ấy vẫn giữ được nét đẹp từng có, đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào Văn Y – ánh mắt ấy không phải vì sợ hãi, mà như đang xác nhận điều gì, rồi đột nhiên kích động hẳn lên.
Cô quay người lại trong xe, hoảng hốt lục tìm gì đó, rồi nhanh chóng cầm lên một bảng viết, bắt đầu nguệch ngoạc lên đó.
Chẳng mấy chốc, tấm bảng được giơ ra khỏi cửa sổ, nét chữ run rẩy và xiêu vẹo viết hai chữ “Văn Y” kèm một dấu hỏi chấm.
“Cô quen tôi?” Văn Y hơi bất ngờ, bước thêm hai bước về phía trước.
Tiết Linh cuối cùng cũng kéo cửa xe, nhưng khi cô còn chưa kịp mở hoàn toàn, một bàn tay đàn ông tím tái đã đặt lên mép cửa sổ.
Rõ ràng trong xe còn có một zombie khác.
Văn Y không để ý tới những binh sĩ căng thẳng quanh mình, cúi đầu nhìn vào trong xe. Khoảng cách gần đến mức cô ta thấy rõ khuôn mặt của người trong xe – là Văn Cửu Tắc.
Cô ta khẽ nhíu mày đầy ngạc nhiên, ánh mắt vẫn lạnh nhạt: “Văn Cửu Tắc?”
Ánh nhìn cô ta lại chuyển sang Tiết Linh, cuối cùng nhớ ra cô là ai: “Cô là… bạn gái cũ của Văn Cửu Tắc hồi còn ở thành phố Du.”
Cô ta nhớ Văn Cửu Tắc từng rất thích cô bạn gái ấy. Hồi đó cô ta còn cảm thấy khá bất ngờ, đã từng cố tình đến xem qua một lần.
Tiết Linh gật đầu, ánh mắt nhìn Văn Y đầy hy vọng sống sót giữa tuyệt vọng.
Văn Y cầm lấy cây gậy từ tay binh sĩ bên cạnh, dùng đầu gậy khều bàn tay của Văn Cửu Tắc đang đặt lên khung cửa sổ, cẩn thận quan sát.
“Anh đã nhiễm virus zombie? Nhìn qua thì có vẻ bị khá lâu rồi… còn giữ được ý thức không?”
“Có!” Tiết Linh lập tức viết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-123.html.]
Vừa rồi Văn Cửu Tắc còn nói chuyện mà!
Cô mở toang cửa xe, lại viết thêm lên bảng với nét chữ run rẩy: “Cứu anh ấy! Cứu mạng!”
Vaccine, linh chi, cái gì cũng được, chỉ cần cứu được Văn Cửu Tắc!
Văn Y dùng gậy nhẹ chạm vào người Văn Cửu Tắc để thử phản ứng: “Văn Cửu Tắc, nếu còn tỉnh táo thì nói gì đó đi.”
Văn Cửu Tắc từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sẫm nhìn về phía cô ta.
Hai người đối mặt một lúc, anh mới nhếch môi.
“Văn… Y…”
Văn Y thu lại cây gậy: “Gọi hai người, đưa anh ta về trong căn cứ.”
Rồi cô ta nhìn sang Tiết Linh: “Cô cũng đi theo.”
Chốc lát sau, trong một chiếc lều tạm thời, Văn Y ngồi đối diện hai người nói: “Tôi từng có một mẫu linh chi, nhưng nó đã bị người khác dùng rồi.”
Không đếm xỉa đến vẻ mặt thất vọng của cả hai, cô ta quay lưng lấy ra một chiếc hộp lạnh, mở ra: “Nhưng tôi vẫn còn hai loại thuốc.”
“Ống bên trái là vaccine virus zombie do tôi cùng thầy mình phối hợp nghiên cứu, là phiên bản mới nhất.”
“Nếu tiêm sau khi bị nhiễm virus, hiệu quả sẽ tốt nhất trong thời gian ngắn… Với tình trạng hiện tại của anh, có thể còn một phần mười cơ hội hồi phục, nhưng khả năng lớn hơn là trở thành zombie hoàn toàn.”
“Ống bên phải là thuốc tôi chiết xuất từ xác của Văn Cửu Hoàn.”
“Chỉ có một liều, chưa từng thử nghiệm, tiêm vào sẽ có phản ứng gì tôi cũng không chắc. Nhưng theo phán đoán của tôi, khả năng cao sẽ trở thành zombie giữ được lý trí.”
“Hai loại thuốc có phản ứng loại trừ lẫn nhau, không thể dùng cùng lúc. Anh chỉ có thể chọn một. Lựa chọn đi.”
Văn Cửu Tắc hiện tại đã vô cùng yếu, được người khác đỡ mới ngồi được vào lều, cũng không rõ anh có hiểu những gì đang nghe hay không.
Tiết Linh vẫn ngồi cạnh anh, một tay vẫn bị còng chung với anh, cô siết c.h.ặ.t t.a.y anh không tự chủ.
Cô nhìn chằm chằm vào hai ống thuốc, chỉ thấy mỗi con đường đều mịt mờ.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh để suy nghĩ xem nên chọn loại nào.
Nhưng Văn Cửu Tắc không để cô phải chịu nỗi khổ lựa chọn này. Anh chậm rãi đưa tay ra, tự mình lấy ống thuốc bên phải rồi tiêm vào cơ thể.
Tiết Linh nhìn thuốc trong ống từ từ biến mất, nhắm mắt lại, tựa đầu lên vai anh.
Văn Y thấy vậy thì thu lại ống thuốc bên trái, đứng lên nói: “Vậy hai người cứ ở lại đây, đợi vài tiếng nữa xem kết quả rồi tính tiếp.”
Nếu thành công, có thể hợp tác tiếp. Nếu thất bại… ít ra cũng thu được dữ liệu.
“Văn… Y.” Văn Cửu Tắc bỗng gọi cô ta lại.
Cô ta dừng ở cửa, quay đầu chờ anh nói tiếp.
Văn Cửu Tắc nói: “Xin… cô… đừng làm hại… cô ấy.”
Văn Y hơi bất ngờ, mỉm cười nhạt không chút cảm xúc, liếc nhìn Tiết Linh: “Anh cầu xin tôi? Tôi cũng họ Văn đấy. Anh ở nhà họ Văn mấy năm, bị đánh gần c.h.ế.t cũng không cầu xin ai câu nào, hôm nay lại học biết cầu xin rồi à.”