Nếu lúc ấy Văn Cửu Tắc bất chấp tất cả, tự ý lái xe rời đi, họ sẽ phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cả đoàn xe vận chuyển vật tư này.
Thẩm đội trưởng nhìn thấy Văn Cửu Tắc đứng trước đầu xe thật lâu không nhúc nhích, còn lo anh nổi giận rồi đá lật cả xe luôn.
Nhưng cuối cùng anh chỉ lôi tấm ảnh kia ra nhìn thêm hai lần, rồi mới bước lên xe.
Hách đội trưởng đích thân ra tiễn bọn họ, trên gương mặt nghiêm nghị hiếm hoi lộ ra ý cười: “Cậu phải tin rằng quân thuộc của chúng ta đều hiểu đại cục. Có thể nhất thời ấm ức hay tức giận, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ nghĩ cho các chiến sĩ của ta.”
Thẩm đội trưởng hỏi: “Anh ta là quân thuộc của căn cứ mình à?”
Hách đội trưởng điềm nhiên đáp: “Tiết Linh là đồng chí tốt của chúng ta, đã chính thức gia nhập căn cứ, từng tham gia nhiều nhiệm vụ thường nhật. Mà người yêu cô ấy đương nhiên cũng tính là quân thuộc.”
Thẩm đội trưởng: “Ý tôi là, anh ta không được tính là chiến sĩ à?”
Ánh mắt Hách đội trưởng trở nên sắc bén: “Cậu ta có thể là chiến sĩ của Tiết Linh, nhưng không phải chiến sĩ của chúng ta.”
Nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn. Chỉ cần Tiết Linh có mặt, ông tin chắc Văn Cửu Tắc sẽ không gây rắc rối cho họ.
Tiết Linh là một cô bé chân thành, còn chàng trai trẻ kia, ắt sẽ biết nhìn thời thế.
Với kinh nghiệm dày dạn, Hách đội trưởng đã tránh để quả b.o.m "nổ" trong căn cứ, nhẹ nhàng đưa người đi.
Tiết Linh ngồi trên xe, liên tục không kiềm chế được mà quay đầu nhìn lại con đường mình vừa đi qua.
Trên mặt đường ngoài bụi đất ra thì chẳng có gì, nhưng cô vẫn cứ nhìn mãi.
Văn Y để ý, bèn nói: “Đừng nhìn nữa. Nếu Văn Cửu Tắc thực sự muốn đuổi theo thì cũng không thể nhanh như vậy đâu, chắc họ còn chưa xong nhiệm vụ ở thành phố Đông Hải.”
“Với lại hai người cũng đâu có chia tay lâu lắm, có cần phải nhớ đến thế không?”
Tiết Linh bứt rứt nắm chặt ống quần, giơ màn hình lên giải thích: “Tôi không phải nhớ anh ấy, tôi chỉ… tôi chỉ sợ anh ấy đuổi theo kịp rồi nổi giận.”
Văn Y: “…”
Cô ta đặt tài liệu xuống, tò mò hỏi: “Anh ta từng nổi giận với cô kiểu gì mà khiến cô sợ đến vậy?”
Tiết Linh: “Hình như chưa từng nổi giận với tôi.”
Văn Y: “…”
Tiết Linh lí nhí: “Chính vì chưa từng nên tôi mới sợ. Nếu lần đầu nổi giận chắc sẽ rất đáng sợ…”
Lúc nghe thông báo nhiệm vụ, cô đã dũng cảm xung phong đi theo, mà giờ lại tự dọa chính mình.
Văn Y khịt mũi: “Vậy thì yêu đương còn có ý nghĩa gì nữa? Làm việc mình muốn cũng không được tự do, còn phải dè chừng cảm xúc người kia.”
Tiết Linh suy nghĩ rồi giải thích: “Tôi có nhiều vấn đề, anh ấy cũng vậy. Nhưng khi bọn tôi ở bên nhau, một số vấn đề cũ được giải quyết, tuy có thêm vài vấn đề mới… nhưng tổng thể vẫn là bớt đi chứ không nhiều thêm. Chắc đó là ý nghĩa.”
Văn Y gật đầu: “Hiểu rồi, giống như sửa bug ấy. Diệt bug cũ, sinh bug mới, nhưng hệ thống tổng thể ổn định hơn, vậy là phiên bản nâng cấp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-145.html.]
Tiết Linh: …Quá đặc trưng kiểu Văn Y, chẳng có tí cảm xúc nào.
Hai người trò chuyện đôi ba câu, Tiết Linh ôm lấy máy tính bảng, nhìn làn bụi mù bốc lên sau đoàn xe, rồi hỏi:
“Sao chúng ta không dùng máy bay nhỉ? Nếu có máy bay thì có thể nhanh chóng bay tới Tây Bắc, giải quyết xong lại bay về nhanh, biết đâu còn kịp về căn cứ trước khi Văn Cửu Tắc hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đừng mơ nữa.” Văn Y đáp: “Từ khi hệ thống liên lạc toàn cầu trục trặc, hệ thống định vị và radar cũng hoàn toàn sập. Quan trọng hơn là từ lúc xuất hiện biến đổi từ trường, có các nhiễu loạn chưa xác định, máy bay cất cánh dễ bị tai nạn, rơi giữa không trung.”
“Ở căn cứ Bắc Chính hiện vẫn có đội ngũ nghiên cứu vấn đề này, nhưng liên lạc chưa khôi phục được, chuyện đưa phương tiện hàng không trở lại vận hành cần thêm thời gian.”
Tiết Linh cụt hứng, cô vẫn nhớ có người từng hứa sẽ dạy cô lái chiến đấu cơ. Giờ nghĩ lại, đúng là hôm đó đội trưởng đã nói: tạm thời không có cơ hội.
Không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn ngồi xe chạy đường bộ.
Đoàn xe họ lần này là để cứu người, di chuyển suốt ngày đêm, luân phiên lái xe, dọc đường không dừng lại, chạy nhanh nhất có thể tới Tây Bắc.
May mắn là điều khiến Tiết Linh lo lắng - Văn Cửu Tắc đuổi theo giữa đường rồi nổi giận, đã không xảy ra. Họ đến cố trấn Long An sớm hơn dự tính.
Chuyến đi này quá vội vã, cực khổ không kể xiết, ngay cả những chiến sĩ rắn rỏi cũng trông mặt mày nhợt nhạt. Văn Y và mấy nhà nghiên cứu thể trạng yếu, ai nấy đều sụt cân trông thấy, Văn Y thậm chí không ăn nổi gì, chỉ sống nhờ glucose, trông tiều tụy đi hẳn.
Trong đội ngũ mệt mỏi, ảm đạm này, chỉ có Tiết Linh - một zombie, là vẫn còn sinh lực dồi dào.
Cuối cùng cũng thấy được bóng dáng cố trấn Long An, mọi người như trút được gánh nặng.
Thế nhưng thứ đón chờ họ lại là đám zombie lang thang trên đường, là đàn zombie tụ tập trước cổ thành không chịu rời đi.
Họ đến nơi lúc trời đã tối, bên trong và ngoài thành cổ không có ánh đèn, chỉ thấy những bóng người lờ mờ lẩn khuất, cảm giác nặng nề như bước vào một bộ phim kinh dị Trung Quốc chính hiệu.
“Sao lại có nhiều zombie như vậy?”
“Gần đây là thành phố Long An, trước tận thế còn là điểm du lịch nổi tiếng, có rất nhiều du khách. Bây giờ lũ zombie trong thành phố đều đổ về đây cả.”
Đoàn người đông như thế, trong màn đêm chẳng khác gì ánh đèn pha nổi bật, thu hút đám zombie chú ý. Dù xe còn đang tạm dừng, vẫn đã có không ít zombie lần theo mùi mà kéo đến.
Muốn vào thành cổ Long An không phải dễ. Nếu tính an toàn thì nên từ từ, nhưng tình trạng của giáo sư Kỷ Thời Bình nguy cấp, không thể chần chừ.
Sau cùng, cả đội quyết định để Tiết Linh lái xe y tế vào cổ thành trước, tiếp cận đội của ông ấy và đưa đồ tiếp tế vào trong.
Tiết Linh đội mũ, đeo găng tay, leo lên xe y tế, vẫy tay với mọi người đang nhìn cô đầy trông mong, rồi khởi động xe.
Bản đồ trong tay là do chiến sĩ mang tin để lại, có đánh dấu vị trí cuối cùng của nhóm giáo sư Kỷ Thời Bình trước khi anh ta rời đi.
Họ đang trú ẩn trong một ngôi nhà cổ nổi tiếng trong thành cổ, tư dinh nhà họ Lý.
Từ cổng thành đến nhà họ Lý là một quãng đường khá dài.
Bên trong thành cổ, đường xá hẹp, lát bằng gạch, mặt đường gập ghềnh, bánh xe lăn qua kêu lạo xạo.
Hẻm nhỏ chằng chịt, thi thoảng lại có vài con zombie từ ngóc ngách tối om bất ngờ lao ra.
Tiết Linh lái xe rất cẩn thận, nhưng vẫn không ít lần giật nảy mình vì zombie nhảy bổ lên nắp ca-pô hay tấm kính chắn gió.