Văn Cửu Tắc cùng Tiết Linh đi vòng quanh một vòng, hai zombie ngẩng đầu nhìn bầu trời được khoanh lại trên đỉnh tháp làm mát.
Rời khỏi đó, họ lại trèo lên một tòa tháp quan sát khác.
Tay bám vào lan can hoen gỉ, sơn tróc lở loét, lên tới đỉnh tháp có thể nhìn thấy khu trại tạm phía xa – vài ngọn đèn sáng lên, vài bóng người qua lại giữa các xe.
Xa hơn nữa là đường chân trời dần mờ đi trong ánh chiều tà, sắc đỏ của mặt trời bị nuốt dần vào một dải mực xanh lam.
Văn Cửu Tắc ngồi trên sàn bê tông, lúc đầu Tiết Linh ngồi cạnh anh, sau đó nằm dài ra, gối đầu lên đùi anh để ngắm hoàng hôn thoải mái hơn.
Trời tối hẳn rồi, Văn Cửu Tắc không bảo đi, Tiết Linh cũng cứ thế nằm yên.
Trên cao gió lớn, nhưng ai quan tâm chứ, zombie thì đâu sợ cảm lạnh.
Một người ngồi, một người nằm, họ lặng lẽ ở lại đó suốt đêm, còn ngắm cả bình minh trước khi quay về, tiếp tục theo xe tiến về phía trước.
Phía trước chính là ranh giới đi vào khu vực không người.
Một con đường nhựa dài vắt ngang qua vùng đất vàng khô cằn, không một bóng xe, không một con zombie nào, chỉ có họ.
Văn Cửu Tắc rốt cuộc mới nhận ra một chuyện: Tiết Linh rất được lòng người trong đội.
Chuyện bắt đầu từ một viên đá đẹp mà anh nhặt được giữa vùng đất hoang, tiện tay đưa cho cô, Tiết Linh cứ cầm xoay xoay suốt.
Những người lính trong đội thấy cô thích, hễ thấy đá đẹp là nhặt cho cô.
Người lính đầu tiên mang đá tới tặng bị Văn Cửu Tắc nhìn chằm chằm một lúc lâu. Rồi đến người thứ hai, thứ ba… người thứ mười mấy, anh không nhìn họ nữa, quay sang nhìn Tiết Linh.
“Họ có ý gì thế?”
“Họ cảm ơn em.” Tiết Linh nói: “Vì trước đó em từng giúp họ mang về vài thứ cần thiết trong lúc làm nhiệm vụ, nên ai cũng đối xử tốt với em.”
Cô giúp họ, họ biết ơn.
“Còn anh chàng kia, là người của đội Thẩm Chương, em chưa từng giúp gì mà?”
“Hẳn là vì được anh giúp nên muốn cảm ơn gián tiếp qua em.”
Văn Cửu Tắc – người chưa từng giúp ai trong đội: “…”
Bên kia, người lính vừa thử đưa đá về tới, đồng đội vây lại hỏi: “Sao rồi? Văn Cửu Tắc có phản ứng không?”
“Anh ta nhìn chằm chằm tôi suốt đấy! Chắc nhớ mặt tôi rồi! Cách này hữu hiệu lắm!”
Một đám người thi nhau chạy đến tặng đá cho Tiết Linh. Cuối cùng, Văn Cửu Tắc dứt khoát nhấc bổng cô bằng cách kẹp nách kéo đi, y như vác một cái giá phơi đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-153.html.]
Tiết Linh bị ép giơ tay: “…”
Lố bịch thật sự, anh ghen à? Nhưng cô là zombie đấy! Ngoại hình sắp biến thành người ngoài hành tinh luôn rồi!
Anh như mấy anh bạn trai mặt mũi bình thường mà lại cứ lo người khác cướp mất bạn gái xinh đẹp vậy.
Mà Văn Cửu Tắc cũng chẳng ghen tới nơi tới chốn, mấy viên đá người ta tặng, anh còn lựa lựa, giữ lại mấy viên đẹp nhất.
Vùng đất hoang khô cằn trải dài, phòng thí nghiệm 8027 nằm giữa khu vực không người. Đến một đoạn đường cụt, ven đường có mấy tấm lưới rào tượng trưng ngăn lại.
Một người lính địa phương bảo: “Khu vực này trước kia đều bị phong tỏa, không cho ai vào. Nghe nói từng có người du lịch lái xe tới đây, đều bị chặn lại.”
Nhưng phòng thí nghiệm 8027 – nơi được che giấu bí mật như vậy – thật ra không hề hào nhoáng, càng không có cảm giác công nghệ cao như trong mấy phim khoa học viễn tưởng.
Rẽ vào đường nhỏ, trước mắt họ là một cụm công trình đơn giản, cao ba bốn tầng, màu vàng xỉn cũ kỹ, nhìn chẳng mấy đặc biệt.
Phía trước có một sân nhỏ đủ chơi bóng rổ, một nhà ăn, tòa nhà thí nghiệm, ký túc xá, còn có cả một trạm phát điện nhỏ.
Các binh lính mặc đồ bảo hộ dày, chia thành từng tổ nhỏ, hỗ trợ nhau quét sạch zombie quanh khu.
Tiết Linh và Văn Cửu Tắc vào trong các tòa nhà kiểm tra tình hình, tránh có zombie lẩn trong góc c.h.ế.t rồi bất ngờ tấn công – việc này giúp giảm đáng kể thương vong của đội dọn dẹp.
Mọi chuyện không quá phức tạp, mất khoảng một hai ngày là ổn, giờ chỉ cần chờ viện sĩ Kỷ Thời Bình và nhóm nghiên cứu đến nơi.
Trong thời gian chờ đợi, Tiết Linh và Văn Cửu Tắc còn cùng nhau tới khu vực va chạm của thiên thạch.
Mặt đất đầy hố sâu, một số hố có cắm biển đánh dấu – chắc là do nhóm viện sĩ Kỷ đánh dấu trong quá trình nghiên cứu.
Bọn họ đến nhanh hơn dự kiến, và vừa tới nơi là cả nhóm nghiên cứu lập tức đắm chìm vào công việc, ngày đêm miệt mài trong phòng thí nghiệm. Viện sĩ Kỷ ngồi xe lăn, truyền dịch liên tục nhưng vẫn cố chấp không chịu ra khỏi phòng.
Những người còn lại trong đội – người thì ra ngoài tìm lương thực, người thì đi lấy dầu duy trì trạm phát điện, người thì tuần tra xung quanh dọn dẹp zombie, người thì bảo vệ nhóm nghiên cứu ra khu vực thiên thạch lấy mẫu… ai cũng tất bật.
Không lâu sau, tin vui dồn dập báo về: họ đã có đột phá mới.
Loại virus mới do viện sĩ Kỷ đặt tên là Re, có thể khiến virus zombie mất hoạt tính. Zombie được tiêm thuốc này sẽ c.h.ế.t hoàn toàn trong vòng mười phút đến một tiếng.
Đáng tiếc là chất này rất khó chiết xuất, chỉ có trong một số thiên thạch nhất định, số lượng cực kỳ ít, hiện vẫn chưa thể tổng hợp nhân tạo. Nếu có thể làm được, đây sẽ là vũ khí thay thế s.ú.n.g đạn hữu hiệu nhất chống lại zombie.
Kết hợp với kết quả nghiên cứu của nhóm viện sĩ Vinh Lan Gia, họ phát triển được một loại thuốc giúp virus zombie mất khả năng lây nhiễm.
Zombie được tiêm thuốc sẽ không còn tấn công người, cũng không c.h.ế.t ngay, vẫn giữ được một mức độ hoạt động nhất định.
Nếu tiêm vào người nhiễm virus zombie nhưng chưa hoàn toàn biến đổi, họ sẽ chết, nhưng quá trình zombie hóa sẽ bị chặn lại. Trong quá trình này, tế bào trong cơ thể họ tăng tốc trao đổi chất gấp nhiều lần.
Cả nhóm nghiên cứu ai nấy đều vui mừng, đến cả gương mặt của Văn Y thường ngày lạnh nhạt cũng có chút rạng rỡ.