Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 154

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-09 15:02:15
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi tất cả mọi người đều đang vui mừng, thì Văn Cửu Tắc lại chẳng thể nào vui nổi, vì tình trạng của Tiết Linh đã xấu đi.

Chuyện xảy ra vào một hôm, khi hai người họ cùng một tổ đội nhỏ đi tới một nông trại để tìm lương thực.

Với một đội ngũ gần ba trăm người, nhu cầu tiêu thụ lương thực mỗi ngày là một con số khổng lồ.

Nghe nói nông trại đó có kho lương trữ lúa gạo, chỉ cần bảo quản tốt thì lúa gạo, lúa mì... đều có thể để được vài năm mà vẫn ăn được. Vì thế bọn họ đã lái xe suốt một ngày để đến nơi.

Bọn họ quả thật đã tìm thấy kho lương thực, còn phát hiện bên trong có một lượng lớn ngũ cốc được bảo quản rất tốt. Khi mọi người vui vẻ bắt đầu chuyển đồ lên xe, thì Tiết Linh đột ngột ngã quỵ xuống.

Cô vừa mới còn đang vui vẻ đếm những loại thực phẩm khô có thể để lâu, bảo Văn Cửu Tắc cùng cô đi tìm thêm vài nơi nữa, cả người đều tràn ngập niềm hân hoan sau một mùa bội thu.

Nhưng chỉ giây sau, cô đã đổ rạp về phía trước.

Văn Cửu Tắc ban đầu tưởng là cô vô tình bị vấp phải thứ gì, còn cúi đầu nhìn vào máy tính bảng, định trêu chọc vài câu. Nhưng vừa bước được hai bước về phía cô, anh liền nhận ra: Tiết Linh nằm đó không hề nhúc nhích.

Một cảm giác bất an ập đến. Anh lập tức ném máy tính bảng sang bên, lao đến đỡ cô dậy.

Tiết Linh vẫn mở mắt, nhưng cơ thể không còn nhúc nhích nổi nữa.

Văn Cửu Tắc đỡ cô ngồi sang một bên, vừa xoa tay vừa bóp chân cho cô, miệng lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Tiết Linh chỉ có thể lo lắng đảo tròng mắt. Giọng anh khản đặc: “Không cử động được à?”

“Thử nhúc nhích… bên này… ngón tay…”

Khi phát hiện mình đột nhiên mất kiểm soát cơ thể, Tiết Linh cũng hoảng hốt không kém. Cô cố gắng làm theo lời anh, dồn sức để cử động ngón tay.

Nhưng điều khiển lại không nghe theo ý muốn, thay vào đó, cả cánh tay cô giật một cái.

Chuyện xảy ra quá đột ngột. Mãi một lúc sau, Tiết Linh mới dần dần lấy lại được cảm giác cơ thể, lảo đảo đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình trạng “mất kiểm soát”.

Và từ hôm đó trở đi, tình trạng này thi thoảng lại tái diễn.

Văn Y kiểm tra cho cô, kết luận vẫn là vấn đề cũ: vật chất đặc biệt lấy từ mẫu thái tuế đang chiến đấu với virus zombie trong cơ thể cô. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị hút cạn hoàn toàn.

“Loại thuốc mới mà mấy người nghiên cứu… không thể dùng cho cô ấy sao?” Văn Cửu Tắc hỏi: “Chẳng phải… virus Re có thể khống chế… virus zombie à?”

Nếu không vì nể mặt Tiết Linh, Văn Y còn chẳng buồn giải thích với anh.

“Không phải đơn giản là ai áp chế ai. Trường hợp của Tiết Linh là trường hợp cực kỳ hiếm - cô ấy không phải zombie bình thường. Nếu dùng thuốc, không ai dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Nếu là hậu quả xấu, anh chấp nhận nổi không?”

Văn Cửu Tắc không thể chấp nhận. Anh bế Tiết Linh rời đi.

May mà một ngày sau, Tiết Linh lại có thể đi lại được. Cô chủ động tìm tới Văn Y để kiểm tra.

“Cảm giác giống như đột quỵ, toàn thân tê liệt, chỉ có mắt là còn cử động được.” Tiết Linh mô tả trải nghiệm lần mất kiểm soát, rồi thở phào nhẹ nhõm: “May là chưa tới mức tiểu tiện không kiểm soát.”

Văn Y nhìn cô: “Tâm lý vững thật đấy.”

Tiết Linh cười: “… Cơ thể đã thế này rồi, nếu tâm lý cũng sụp thì tiêu.”

Văn Y nói: “Chứ Văn Cửu Tắc thì không được như cô đâu.”

Tiết Linh khẽ lắc đầu: “Không hẳn. Nếu chỉ có mình tôi, tôi chắc chắn sẽ rất sợ. Nhưng thấy anh ấy đau lòng, tôi lại không dám sợ nữa. Vì thế tự dưng cũng bình tĩnh hơn.”

Văn Y gật gù: “Hiểu rồi, cảm xúc kiểu cân bằng, hai người không thể cùng lúc suy sụp.”

Tiết Linh xoa xoa mặt cứng đờ, cố gắng dùng tay đẩy khoé miệng lên làm ra vẻ tươi tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-154.html.]

Văn Y lại hỏi về chuyện thuốc: “Loại thuốc đó, cô thấy thế nào, muốn thử không?”

“Nếu không còn cách nào khác… thì chỉ có thể thử thôi.” Tiết Linh nói: “Chết thì làm liều, chẳng còn gì để mất.”

Chưa nói hết câu, cô lại ngã sõng soài lên ghế sô pha.

Văn Y: “…”

Cô ta đứng dậy, nâng chân cô đặt lên ghế, để cô nằm ngay ngắn: “Chờ Văn Cửu Tắc tới đón đi.”

Khi Văn Cửu Tắc tới tìm, Tiết Linh đã có thể ngồi dậy.

Anh gõ lên máy tính bảng hỏi: “Sao ở đây lâu thế? Chơi trò gì vậy?”

Dù lần trước lúc cấp bách anh đã lỡ để lộ khả năng nói chuyện, nhưng ngày thường vẫn chỉ dùng máy tính bảng để giao tiếp.

Tiết Linh cũng không nhắc lại chuyện đó, chỉ khéo léo vận dụng kỹ năng nói dối đầy nghệ thuật: “Chơi trò một-hai-ba-dừng.”

Theo dự đoán của Văn Y, trong giai đoạn này, Tiết Linh sẽ bất ngờ rơi vào trạng thái “mất kiểm soát” trong thời gian ngắn.

Đến giai đoạn nghiêm trọng hơn, cô sẽ bắt đầu mất dần ý thức.

Zombie một khi mất ý thức thì sẽ hoàn toàn trở thành quái vật - giống như bạn trai cũ của Văn Y, Tằng Dật Đồng, người từng là vật thí nghiệm xui xẻo đó.

Tình trạng của anh ta khác Tiết Linh, vì bị Văn Y đem ra làm thí nghiệm quá nhiều, cơ thể bị tiêu hao nghiêm trọng nên mới rơi vào trạng thái không còn nhận thức.

Lần này họ đến vùng Tây Bắc vì nhiệm vụ quan trọng nên chỉ đem theo nhân lực tinh gọn, không mang theo Tằng Dật Đồng - vật thí nghiệm “đã qua thời”.

Nếu có anh ta ở đây, ít ra có thể thử thuốc trước.

Dù cảm xúc và các chỉ số sinh tồn của Tiết Linh vẫn “ổn định”, nhưng tình trạng thực tế vẫn tiếp tục xấu đi.

Cuối cùng, có một lần ngã xuống, cô hoàn toàn mất ý thức.

Văn Cửu Tắc bóp mặt, nắm tay cô, lay người cô, thậm chí lật mí mắt lên kiểm tra, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô nằm im lìm, da tái nhợt lạnh ngắt, không còn thở nữa.

Anh canh bên cô suốt một ngày một đêm, nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

Từng giây từng phút trôi qua, anh đều nghĩ: chẳng lẽ cô đã c.h.ế.t thật rồi sao?

“Tiêm thuốc… cho cô ấy… dù hậu quả… ra sao… tôi cũng sẽ không gây rắc rối.” Văn Cửu Tắc nói.

Khoảng thời gian này, Văn Y cũng đang âm thầm điều chỉnh công thức thuốc mới dựa theo thể trạng của Tiết Linh.

Dù vậy, cô ta vẫn không dám đảm bảo điều gì.

Một mũi thuốc nhỏ xíu, tiêm chưa đến ba giây, nhưng thời gian chờ đợi sau đó giống như tra tấn.

Chắc sẽ ổn thôi, Văn Cửu Tắc tự nhủ, trước kia cô cũng từng nhờ chất thái tuế mà giữ lại được lý trí sau khi biến thành zombie, đúng không?

Anh nửa nằm cạnh Tiết Linh, một chân gác lên người cô, tự nhắc bản thân.

Văn Y đã nghiên cứu Tằng Dật Đồng nhiều năm, cô ta có kinh nghiệm. Tiết Linh chắc chắn sẽ tỉnh lại, thậm chí sẽ khoẻ hơn.

Cô không xui như anh. Tiết Linh vẫn luôn may mắn, hồi trước còn từng rút thăm trúng đồ điện trong siêu thị, trong khi người khác toàn nhận giấy vệ sinh.

Khoảng một tiếng sau khi tiêm thuốc, cơ thể Tiết Linh bắt đầu có biến hóa.

Móng tay cô rụng hết, rồi mọc ra những chiếc mới, sắc bén, cứng như thép.

Văn Cửu Tắc nâng tay cô lên xem, đoán rằng đây là dấu hiệu tích cực.

Ngay sau đó, dưới làn da xanh xám của cô xuất hiện những đường chỉ màu đỏ sẫm, chằng chịt như mạng nhện, tựa như hệ mạch m.á.u bị ép trồi lên tận bề mặt da…

Loading...