Đã xác nhận không có người anh đang tìm trong cùng một lô buồng đông lạnh, ai cũng tưởng anh sẽ bỏ cuộc.
Nhưng rất nhanh sau đó, đám người ở viện nghiên cứu đã hiểu thế nào là “cố chấp” và “ngoan cố”.
Không có trong lô này, thì chắc chắn là ở nơi khác.
Anh vừa tiếp nhận điều trị phục sinh từ viện nghiên cứu, vừa bắt đầu tra cứu tất cả tài liệu liên quan đến các trường hợp rã đông suốt ba trăm năm qua.
Vì phần lớn dữ liệu đều cần quyền truy cập cao, nên ngay sau khi kết thúc điều trị phục sinh, Văn Cửu Tắc đã trực tiếp gia nhập đội dị thường của khu Bắc Phong.
Không ít người được rã đông không thể thích nghi với cuộc sống bên người thường, nhưng lại sở hữu sức mạnh vượt trội. Để quản lý họ, mỗi khu đều sắp xếp công việc phù hợp, vừa là kiểm soát, vừa là đãi ngộ cho những cá nhân từng có cống hiến quan trọng trước tận thế.
Văn Cửu Tắc hoàn toàn có thể chọn một công việc nhẹ nhàng, sống sung sướng, nhưng anh không chọn vậy, mà đầu quân cho đội dị thường tinh nhuệ nhất, cũng là gian khổ nhất.
Đội dị thường toàn người bất tử từ bảy đại khu, còn gọi là đội tinh anh. Họ đảm nhiệm những nhiệm vụ mà đội ngũ thường không thể hoàn thành, chuyên đi xử lý các sinh vật biến dị ngoan cố nhất.
Tất nhiên, đổi lại là quyền hạn cực kỳ cao.
Dựa vào thân phận này, Văn Cửu Tắc có được quyền truy cập toàn bộ dữ liệu giải đông trong lãnh thổ.
Anh ở lại viện nghiên cứu số Một nửa năm, sau đó mất thêm ba, bốn năm tiếp theo để sàng lọc cơ sở dữ liệu khổng lồ.
Đồng thời, anh cũng lợi dụng đặc quyền từ nhiệm vụ đội dị thường để đi khắp bảy đại khu tìm người.
Nếu anh chỉ một mình đi tìm cũng đành, đằng này anh không tha cho cả đám người ở viện nghiên cứu Bắc Phong.
Vì khi nhận nhiệm vụ rời khỏi khu A đến các khu khác, anh không thể tập trung toàn lực vào việc điều tra. Thế nên, chỉ cần có cơ hội, anh lại bắt viện nghiên cứu phải cử người đi cùng.
Chỉ vì họ có kinh nghiệm, chỉ vì họ chính là những người năm đó phụ trách quá trình phục sinh của Văn Cửu Tắc, thế là từ đó trở đi, họ bị anh ám như bóng với hình, chiếm trọn mọi kỳ nghỉ của họ.
Dù có phụ cấp và thưởng thêm, nhưng mười năm trời cứ phải làm mấy chuyện mò kim đáy bể như vậy, vừa khô khan vừa tuyệt vọng, ai mà chịu nổi?
Văn Cửu Tắc hoàn toàn không nghe lời khuyên nào, cũng chẳng tiếp nhận bất kỳ suy đoán tiêu cực nào. Mỗi lần anh tới viện nghiên cứu, là tiện tay túm một người mang đi.
Địa điểm hạ cánh cũng rất ngẫu hứng: khi thì điểm lưu trữ buồng đông lạnh ở khu khác, khi thì viện nghiên cứu địa phương, lúc lại là di tích phòng thí nghiệm bỏ hoang ở vùng hoang tàn.
Những vùng đó nguy hiểm đến mức biến dị thú luôn rình rập quanh quẩn bên ngoài.
Mặc dù Văn Cửu Tắc rất mạnh, có thể đảm bảo an toàn cho bọn họ, nhưng ngoại trừ đội dị thường ra, thì có người bình thường nào cam tâm bị ép phải làm việc trong môi trường đầy nguy hiểm và áp lực cao như vậy?
Người của viện nghiên cứu số Một từng có ý định phản kháng, nhưng Văn Cửu Tắc thăng tiến quá nhanh.
Anh là át chủ bài của đội dị thường, thêm vào đó, thân phận trước kia đặc biệt, cấp trên đối với anh cực kỳ khoan dung. Chỉ cần anh không vượt giới hạn, thì mọi hành vi đều mặc kệ.
Cuối cùng, người bị thiệt vẫn là nhóm ở viện nghiên cứu số Một.
Họ bị biến thành công cụ trấn an Văn Cửu Tắc, thường xuyên phải chịu những cuộc tập kích và tra tấn tinh thần bất ngờ từ anh.
Cái tên “Tiết Linh” trong mười năm qua, người nhắc đến nhiều nhất không phải là Văn Cửu Tắc, mà là đám người ở viện nghiên cứu số Một.
Cái tên này gần như trở thành cơn ác mộng tập thể của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-170.html.]
Một trong những câu chuyện được truyền tai rộng rãi nhất trong viện là chuyện một nghiên cứu viên khi ngủ mê man liên tục gọi tên “Tiết Linh”, bị bạn gái tưởng là đang mơ đến người yêu cũ, tức giận chia tay.
“Chính là cái tên xui xẻo đó đấy. Khi ấy bị Văn Cửu Tắc túm đi làm nhiệm vụ, đào hơn ngàn cái xác trong phòng thí nghiệm lạnh ở một vùng bỏ hoang!”
Tiết Linh nhìn người đang bị chỉ, ấn tượng đầu tiên là bình thản, lần hai nhìn lại thì phát hiện anh ta đang mỉm cười rơi nước mắt.
Tiết Linh: … Mấy người thật sự đừng có làm quá lên.
Còn chưa kịp chìm trong nỗi buồn, cô đã bị một nhóm người trung niên hân hoan bao vây.
Như những bệnh nhân nan y tìm được hy vọng sống, ánh mắt từng người đều lộ rõ trạng thái tinh thần có phần… không bình thường.
Giây phút ấy, người bình tĩnh nhất trong phòng bệnh hóa ra lại là chính Tiết Linh - bệnh nhân duy nhất.
Nhìn những ánh mắt rực sáng ấy, cô chẳng dám lên tiếng.
Cảm giác lúc này như thể: đang đau buồn vì chó nhà lạc mất, thì một đám người chạy tới nói chó chưa c.h.ế.t đâu, chỉ là mấy năm nay nó toàn đi gây họa, cắn người, phá nhà bọn họ.
Cô nắm chặt vòng cổ chó trong tay, đối mặt với đám “nạn nhân” phẫn nộ vì bị chó quậy phá, niềm cảm động vì đoàn tụ phút chốc bị xua tan.
Vậy nói một hồi, rốt cuộc Văn Cửu Tắc đang ở đâu?
Văn Cửu Tắc đang làm nhiệm vụ.
Một nhiệm vụ khẩn cấp, tuyệt mật, đầy nguy hiểm.
Nhưng với đội dị thường thì kiểu nhiệm vụ này là cơm bữa.
Đội của Văn Cửu Tắc có chín người, là đội dị thường tinh nhuệ nhất của khu Bắc Phong.
Họ đang ở vùng hoang tàn, nơi bị zombie và sinh vật biến dị chiếm lĩnh, cực kỳ nguy hiểm đối với người thường. Vậy mà trạng thái tinh thần của cả đội lại cực kỳ… thảnh thơi.
Hai người ngồi xổm bên đống bê tông nướng thịt, hai người khác ngồi đánh bài trên băng ghế đá vỡ nát, một người ngồi bên làm đồ thủ công đan móc, một người khác thì dùng d.a.o đ.â.m lũ kiến biến dị to bằng nắm tay trồi lên từ mặt đất như một trò g.i.ế.c thời gian.
Đội trưởng và phó đội trưởng - hai người duy nhất đang nghiêm túc quét dọn hiện trường, vừa quay lại liền cảm thấy đau đầu.
“Tiểu Đường, Tiểu Cốc! Đừng có nướng cái thứ quái quỷ đó nữa! Nó không ăn được đâu!” Đội trưởng quát.
Hai người kia vội đáp: “Tụi em chỉ nếm chút thôi, nhai rồi nhổ ra.”
“Phải đấy! Em còn vừa đào được hũ tương trăm năm từ đống đổ nát, phối cùng ăn mới chuẩn!”
“Chúng ta được gọi là ‘bất tử’ không có nghĩa là ăn gì cũng không c.h.ế.t đâu! Hai người các cậu bớt mất trí lại đi.” Phó đội trưởng gắt.
“Tiểu Đường! Đừng có đ.â.m mấy con kiến nữa!”
Tiểu Đường đứng dậy, nhấc con kiến bóng loáng to bằng bàn tay quăng vào đống lửa: “Cho tụi nó ăn đấy, bổ sung đạm một chút.”
“Cái quái gì! Đó là thịt sâu biến dị tôi vừa nướng xong đấy!”
“Không ai được đánh nhau! Cũng không được ăn nữa! Dừng hết cho tôi!”