Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 180

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-13 06:36:23
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khăn tắm của anh em cũng vứt rồi.”

Giờ thì căn nhà này đúng là sạch sẽ thật, nhưng cũng “sạch đến mức không còn gì”.

Nửa tiếng sau, hai người đến trung tâm thương mại lớn nhất gần khu vực.

Không ngoài dự đoán, y như mỗi lần họ từng đi mua sắm khi sống chung trước kia, dù có sẵn danh sách cần mua, nhưng số thứ không nằm trong danh sách lại ngày càng nhiều.

Đối với mấy món đồ chăm sóc cá nhân thường ngày, một người đàn ông dùng loại dầu gội tắm 2 trong 1 sẽ không thể nào phân biệt được cả đống sản phẩm chia theo công dụng và từng vùng da khác nhau.

Tiết Linh đứng ở quầy mỹ phẩm một lúc rồi quay đầu hỏi Văn Cửu Tắc: “Đám mỹ phẩm này có tác dụng với bọn mình – những người được giải đông không?”

Người đàn ông chưa từng đụng tới mỹ phẩm trả lời rất chắc nịch: “Nếu bị thương có thể tiêm dung dịch phục hồi chuyên dụng, hồi phục rất nhanh.”

Tiết Linh hỏi tiếp: “Dung dịch đó có hiệu quả với mấy vấn đề về da khác không?”

Hoặc nói đúng hơn là – cô bây giờ còn có thể có vấn đề về da sao?

Văn Cửu Tắc gõ nhẹ lên quầy, đem câu hỏi vượt khỏi phạm vi hiểu biết của mình giao lại cho nhân viên bán hàng: “Sản phẩm ở đây có phù hợp cho người được giải đông không?”

Cô nhân viên trẻ tuổi như lúc đó mới để ý tới đôi mắt đỏ của họ, thoáng căng thẳng, nở một nụ cười hơi gượng: “Xin lỗi, có thể mấy sản phẩm này sẽ phù hợp hơn với làn da của người bình thường… Bên tôi hiện không có dòng sản phẩm chăm sóc da dành riêng cho người được giải đông.”

Dù trên tin tức vẫn thường nhắc tới zombie được giải đông, nghe có vẻ là một nhóm người khá lớn, nhưng so với tổng dân số thì vẫn cực kỳ hiếm hoi.

Trong đời sống thường ngày, trừ những người làm nghề đặc thù, người bình thường hầu như không có cơ hội tiếp xúc với họ.

Ít nhất, cô nhân viên này làm ở đây ba năm rồi, chưa từng thấy ai thuộc nhóm giải đông đến mua mỹ phẩm.

“Nhưng bên tôi có bộ sản phẩm chăm sóc toàn diện này bán rất chạy, cái này cũng rất được yêu thích, mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu.”

“Có sản phẩm nào dành cho nam không?”

“…”

Rời khỏi khu vực đó, Tiết Linh đẩy chiếc xe đẩy vẫn còn trống không, cảm thán: “Bây giờ hình như tiết kiệm hơn trước, nhiều món không cần mua nữa.”

Đi ngang qua khu thực phẩm, ánh mắt cô bị hấp dẫn bởi vô số loại thức ăn trên quầy, bước chân cũng bất giác dừng lại, ánh nhìn khao khát như sắp rớt khỏi mắt.

Văn Cửu Tắc xách hai giỏ đầy ắp đồ sinh hoạt theo sau, cảm thấy ánh mắt cô nhìn đống đồ ăn còn nồng nhiệt hơn ánh mắt nhìn anh.

“Thích thì lấy đi.”

“Thôi, bây giờ tụi mình đâu cần ăn nữa. Anh nói rồi mà, chỉ cần bổ sung thuốc dinh dưỡng đúng giờ là đủ. Mấy loại thực phẩm này ăn vào cũng không tiêu hóa được, cuối cùng chỉ có thể ói ra.”

Tuy nói là vậy, nhưng cô vẫn đứng c.h.ế.t chân tại khu thực phẩm, không nhúc nhích nổi.

“Giờ em thấy như vậy là rất ổn rồi, không còn cảm giác đói khát mọi lúc mọi nơi như trước nữa. Giờ chỉ là hơi… thèm miệng thôi.”

Cô nói rất lý trí, cố thuyết phục bản thân, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn về phía Văn Cửu Tắc – kiểu ánh mắt y hệt như hồi bị người ta tỏ tình dưới ký túc xá, mong chờ được cứu giúp.

Văn Cửu Tắc cầm đại vài món snack trên kệ ném vào xe đẩy của cô.

“Được rồi được rồi, nhiều quá rồi, uổng đồ ăn lắm, em nếm chút là được rồi… À, cái kẹo đó cũng lấy luôn.”

Cô đẩy chiếc xe nửa đầy đồ ăn vặt, bước chân nhẹ tênh.

Đi ngang khu nước giải khát, cô lại đứng khựng lại, quay đầu nhìn anh đầy mong đợi: “Văn Cửu Tắc, tụi mình có thể uống nước ngọt không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-180.html.]

Anh không nói gì, chỉ tiện tay lấy vài chai cho vào xe đẩy.

Gửi hai xe đẩy và mấy giỏ đồ đi đóng gói, xong họ lại sang khu quần áo.

Lần này tới lượt Văn Cửu Tắc cầm mấy món treo trên móc cho vào giỏ hàng thì bị Tiết Linh ngăn lại.

Cô lôi chiếc váy màu tím treo trong giỏ ra và treo trả lại: “Xấu quá, em không mặc đâu.”

Những ký ức đen tối về gu thẩm mỹ thảm họa của Văn Cửu Tắc lại ùa về.

“Em chọn cho anh thì được, sao anh chọn cho em lại không được?” Anh cầm một chiếc chân váy bó màu hồng và áo sơ mi vàng nhạt nữ tính, bày tỏ sự bất mãn.

Tiết Linh không dám nhìn thẳng vào bộ đồ chói mắt trong tay anh: “Anh nghĩ kỹ đi, em chỉ cho chọn MỘT bộ thôi đấy.”

Văn Cửu Tắc treo lại mấy món kia, đổi sang một chiếc váy liền thân với họa tiết và màu sắc cực kỳ… ô nhiễm thị giác.

Tiết Linh: em nói cho chọn, chứ không nói sẽ mặc nhé?

“Văn Cửu Tắc, cảm ơn anh không mua sẵn quần áo cho em, thật lòng cảm ơn.”

“Cũng từng định mua trước, chỉ là sợ em tỉnh dậy muộn, đồ hợp mốt lại bị lỗi thời mất.”

Tiết Linh: Với con mắt thẩm mỹ của anh, đến zombie sành điệu cũng phát bệnh khớp, còn lo lỗi mốt?

Tỉnh táo lại đi, mấy bộ anh chọn dù có để đến trăm năm nữa cũng quá… “tiên phong”!

Mua xong đồ cho cả hai người, Văn Cửu Tắc nhìn đồng hồ: “Chắc đến lúc về rồi.”

Tiết Linh chỉ tay về phía bên kia trung tâm thương mại: “Bên kia hình như là khu đồ nội thất, tiện đường rồi thì ghé luôn đi, nhà trống trơn như vậy, mua thêm ít đồ nội thất đi.”

“Mai quay lại.” Văn Cửu Tắc kéo cô định đi.

Tiết Linh nói nhanh: “Mình phải mua giường mới, nằm cho thoải mái. Thêm cái ghế sofa to hơn, chứ cái ở nhà nhỏ quá, quay người cũng khó, anh thấy sao?”

Cái sofa đó đúng là nhỏ thật, mỗi lần anh nhúc nhích, cô lại sợ rớt xuống.

Tiết Linh chỉ nói vài câu, đã kéo được Văn Cửu Tắc vào khu nội thất kế bên.

Mà vào đây rồi thì… mọi chuyện không còn do Văn Cửu Tắc quyết định nữa.

“Đèn trong nhà hỏng mấy cái mà anh cũng không sửa, mình mua bộ đèn mới này đi, cái này đẹp nè.”

“Không phải định mua giường sao?”

“Lát nữa! Trước tiên ra đây thử cái ghế ban công này đã, ngồi thích thật đó!”

“…”

“Ôi cái đèn cây đứng này đẹp quá trời luôn!”

“…”

Lại mất thêm vài tiếng, cuối cùng cũng mua xong hết, hẹn ngày giao hàng. Khi ra khỏi cửa hàng nội thất, Văn Cửu Tắc khoanh tay: “Giờ thì về được chưa?”

Tiết Linh nhìn anh, hỏi: “Tiện ra ngoài rồi, cái huân chương ‘Trái tim lịch sử’ đó lãnh ở đâu, giờ mình đi luôn được không?”

Văn Cửu Tắc nhếch môi cười như không: “Tiện đường đi luôn hả?”

“Mau dẫn em đi đi, không thì em tự tra đường rồi tự đi!” Cô lắc lắc chiếc thiết bị liên lạc mới mua.

Loading...