“Đợi chút đã!” Tiết Linh gạt tay anh ra, hắng giọng một cái rồi nói:
“Trước khi vào trong, em còn có một thứ muốn tặng anh.”
“Bây giờ em chẳng có gì tốt để đem ra tặng, nên em định lấy cái em vừa nhận được để làm quà.”
Văn Cửu Tắc lập tức đoán ra: “Muốn tặng anh huy chương Trái tim lịch sử à?”
Không lạ gì việc cô khăng khăng đòi đến lấy huy chương trước, thì ra là muốn trao đổi với anh.
Tiết Linh kéo tay anh lại, như biến ảo móc từ trong áo ra một vật gì đó, đặt vào lòng bàn tay anh.
Một chiếc hộp nhung màu đỏ, nhìn qua thì biết không đựng nổi huy chương.
Văn Cửu Tắc: “…”
“Trước kia anh từng tặng em một sợi dây chuyền, nhưng tiếc là em đã đánh mất rồi. Sau khi tỉnh dậy thì không còn thấy nó nữa, bây giờ dùng cái này thay thế.”
“Vậy… là dây chuyền à?” Sắc mặt Văn Cửu Tắc có chút vi diệu.
“Anh mở ra xem đi.” Tiết Linh nhịn cười.
Bàn tay anh to đến mức cái hộp trông như đồ chơi. Mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn.
“Lúc nãy ở trung tâm thương mại, trong lúc anh đi tìm người giao hàng thì em lén mua.” Tiết Linh cầm hai ngón tay anh đong đưa: “Anh thích không?”
Văn Cửu Tắc nhìn chiếc nhẫn một lát, rồi đột ngột áp tay lên sau đầu cô, khiến Tiết Linh bị kéo thẳng vào n.g.ự.c anh.
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng reo phấn khích của một người lạ: “Mau tới xem nè! Cái người lạnh mặt nổi tiếng của Đội bất thường vừa được cầu hôn thành công ngay tại chỗ đăng ký kết hôn!”
“Thật mà, tôi không nói dối đâu, mau đến đây…”
Tiết Linh và Văn Cửu Tắc cùng quay lại nhìn, nhân viên vừa lên tiếng giờ mới nhận ra mình lỡ lời, ngượng ngùng xách thiết bị liên lạc tránh xa họ.
Nhưng xung quanh vẫn có không ít người đang cầm thiết bị, ánh mắt đầy hóng chuyện.
Văn Cửu Tắc buông Tiết Linh ra, nhíu mày đập một cái lên n.g.ự.c mình, cau có nói: “Yên nào, nhảy cái gì mà nhảy!”
Âm thanh xung quanh lập tức nhỏ hẳn.
Tiết Linh: Em cảm thấy anh không phải đang nói với đám người đó.
Cô cũng len lén áp tay lên ngực, hít vào một hơi.
“Khó chịu à?” Văn Cửu Tắc lập tức nhận ra, tay anh đưa lên áp nhẹ vào lồng n.g.ự.c mỏng manh của cô.
Cảm nhận nhịp tim rồi anh lấy ra một ống tiêm từ chiếc túi đeo bên người, thuần thục tiêm cho cô một liều thuốc.
“Cảm thấy khó chịu thì phải báo cho anh ngay. Em mới tỉnh lại chưa lâu, cơ thể còn yếu.”
“Thế còn anh? Nhịp tim anh cũng nhanh lắm đấy, không sao chứ?” Tiết Linh cũng lo lắng, đưa tay chạm lên n.g.ự.c anh.
“Không sao, để vậy đi. Nổ tung thì làm lại cái mới.”
Tiết Linh: “…”
Đừng nói mấy câu kinh dị như thế được không?!
Văn Cửu Tắc làm như chẳng có gì, đẩy cô tới trước một chiếc máy, mở giao diện đăng ký kết hôn, quét giấy tờ tuỳ thân của cả hai và nộp đơn.
Ngay sau đó, Tiết Linh kinh ngạc phát hiện, câu “phải thi” lúc nãy của anh không phải nói đùa! Thi thật sự?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-182.html.]
“Sao lại thật sự có bài thi? Trượt thì sao?” Cô lập tức kích hoạt bản năng học sinh, túm lấy Văn Cửu Tắc hỏi gấp.
Văn Cửu Tắc cúi xuống nhìn cô, thấy vẻ mặt cô có chút căng thẳng thì đôi mắt sâu thẳm kia lại như cười ra hai nếp nhăn: “Không thể trượt được đâu.”
“Bài thi” này có rất nhiều câu hỏi, liếc qua đã thấy những mục như “Đã biết rõ tình trạng sức khỏe của đối phương chưa?”, “Đã nắm rõ tình trạng nợ nần và tín dụng chưa?”
Bên cạnh còn có nút “tra cứu thông tin”, mẫu hợp đồng hôn nhân và xác minh tài sản.
Còn có cả câu hỏi về việc có đồng thuận sinh con hay không.
Tất nhiên với họ hiện tại thì chưa thể có con.
Cuối trang là lời nhắc: bài kiểm tra sẽ được lưu trữ, có thể dùng làm bằng chứng khi gặp vấn đề hôn nhân trong tương lai.
Kéo xuống tiếp còn có phần hỏi chi tiết hơn như “Ngày gặp nhau, địa điểm”, “Sở thích, khẩu vị của đối phương”…
Sau khi điền xong, hai người còn phải chấm điểm cho nhau. Nếu điểm quá thấp, hệ thống sẽ nhắc nhở: có muốn cân nhắc lại không?
Tiết Linh nhìn đến hoa cả mắt, quay sang nhìn Văn Cửu Tắc, phát hiện anh đã gần như điền xong hết.
“Nhanh vậy? Anh không đọc kỹ đề à? Toàn khoanh bừa phải không?”
Tiết Linh ghét nhất lúc đi thi mà đụng phải cái kiểu ngồi cạnh còn chưa đọc xong đề thì người bên cạnh đã lật sang trang hai.
Cô đành cắm đầu cắm cổ làm cho nhanh.
Làm xong rồi, cả hai xem câu trả lời của đối phương. Tiết Linh thấy Văn Cửu Tắc đã tích vào phần chia sẻ tài sản, rồi kéo thẳng xuống cuối trang, chấm điểm tối đa và ký tên.
Tiết Linh: “... Anh không đọc gì cả.”
Văn Cửu Tắc: “Đọc làm gì? Em viết gì anh cũng chấm em điểm tối đa.”
Anh còn giục: “Nhanh lên, đừng lề mề.”
Gấp vậy làm gì, cô có chạy được đâu?
Tiết Linh viết tên mình, rồi thấy màn hình máy nhảy ra thông báo: Đăng ký thành công.
“Thế là xong thật à?” Cô giơ ngón tay chạm vào dòng chữ “Chúc mừng”.
Văn Cửu Tắc liền cầm lấy tay cô, động tác trơn tru đeo nhẫn lên ngón tay áp út của cô: “Bây giờ là xong rồi.”
“Còn cái của anh thì sao? Em tự đeo hay anh đeo?”
Biết rõ còn hỏi. Tiết Linh kéo tay anh lại, lẩm bẩm: “Anh biết tay anh to thế nào không, khó chọn nhẫn vừa lắm đấy.”
May mà chiếc cô chọn vội lúc nãy lại vừa như đo ni đóng giày.
Một chiếc nhẫn trơn ôm lấy ngón tay của anh, che đi vết sẹo mờ. Chiếc nhẫn mới tinh sáng bóng có vẻ hơi lệch tông với bàn tay sạm màu đầy vết tích của anh, như một con báo hoang ngoài thảo nguyên bị buộc đeo vòng cổ.
Nhưng Văn Cửu Tắc thì rất hài lòng, còn dùng tay kia đẩy nhẫn sát vào khớp ngón tay.
“Về nhà thôi.”
Đồ trong trung tâm thương mại đã được giao đến, được quản gia thông minh dọn dẹp và sắp xếp ngăn nắp. Chờ đón hai người là một ngôi nhà sạch sẽ, ngăn nắp và đậm mùi sinh hoạt.
Đèn sáng lên, một bó hoa lớn đặt ở phòng khách cũng lọt vào tầm mắt.
“Là quản gia chuẩn bị hoa à?” Văn Cửu Tắc hỏi.
“Là em chuẩn bị. Hoa em tặng anh.” Tiết Linh nói.
Văn Cửu Tắc lập tức trầm mặc, vẻ mặt không hẳn là vui, thậm chí nhìn kỹ còn thấy hơi cảnh giác và nghi ngờ.