Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 112.
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:49:34
Lượt xem: 78
Nhưng điều tàn nhẫn hơn là, Khương Chấn Thiên không chỉ không chút cảm thấy áy náy mà ngược lại còn mỉa mai cô:
“Giả bộ gì chứ, rõ ràng đã tránh được mà còn làm như bị tôi đánh bị thương.”
“Không biết học cái thói này từ ai nữa, sau này ra ngoài đừng nói tôi là bố cô, ai hỏi thì cứ bảo cô là con nuôi của nhà họ Khương hoặc bà con xa gì đó, muốn nói sao thì nói, miễn đừng nhận mình là con gái tôi.”
Hai câu nói này làm trái tim của Khương Lưu Huỳnh ngay lập tức trở nên nguội lạnh. Lại là “con nuôi”… Lại là từ đó… Thậm chí lần này còn thêm cả “bà con xa”.
Bố cô thật sự có thể gắn những từ đó vào cô một cách đường hoàng như vậy sao.
Ông ta ghét bỏ cô đến thế ư…
Lúc này, khi Khương Lưu Huỳnh đang ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy cái tai đang bị thương của mình, thì Bạch Ly dưới lầu đã lái xe rời đi.
Bây giờ cô không chỉ không có chứng cứ, mà còn không có một ai có thể đứng ra chứng minh cho cô.
“Đau quá… Đau quá…”
Khương Lưu Huỳnh mở to đôi mắt, khiến mọi người kinh ngạc phát hiện ra đôi mắt cô lúc này đã chuyển thành một màu đỏ rực.
Cùng lúc đó, Khương Chấn Thiên đã xoay lưng lại, bước về phía cửa, hoàn toàn không nhìn thấy sự khác thường của cô.
Thứ ông ta để lại cho cô chỉ là một bóng lưng, cao lớn như vậy, nhưng chưa từng che mưa che gió cho cô, chưa từng là nơi cô có thể dựa vào.
Bố cô không chỉ không hoàn thành trách nhiệm của một người bố, mà còn dùng lời nói và hành động của mình để tổn thương cô.
Khương Lưu Huỳnh không muốn tiếp tục thuận theo ông ta một cách mù quáng nữa, không muốn giống như một con ch.ó nhỏ cứ phải cố làm hài lòng một người mãi mãi không tỉnh giấc.
Càng không muốn… bị đánh đập vô lý như vậy thêm nữa.
Cô chịu đựng tiếng ù tai vang vọng trong đầu, chịu đựng cơn đau dữ dội từ tai truyền đến, đứng dậy, loạng choạng lao về phía trước, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Khương Chấn Thiên đang chuẩn bị mở cửa.
Ông ta kinh ngạc quay đầu lại, sau đó đổi sang một vẻ mặt như đã sớm đoán trước được, mở miệng nói:
“Sao? Không giả bộ nữa à?”
Một đòn nặng nề khác lại giáng xuống trái tim của Khương Lưu Huỳnh. Cô gần như sụp đổ, khóc lóc hét lên:
“Con là con gái của bố! Con không phải con nuôi, không phải bà con xa, không phải đồ ăn bám, không phải con riêng! Con là con gái ruột của bố! Là đứa con út của bố và mẹ… Không có em trai, em gái, chỉ có mình con thôi…”
Khương Chấn Thiên lập tức sững sờ, nhưng ngay sau đó lại phản ứng rất nhanh.
Xem đi! Đúng như ông ta nghĩ!
Cô con gái này của ông ta ích kỷ cực kỳ. Tại sao Tư Niên và Thành Du đều có thể chấp nhận người mẹ mới và các em trai em gái của mình, mà đến lượt Khương Lưu Huỳnh thì lại không?
“Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệp gì mà lại có một đứa con gái như cô đến khắc chế tôi, cô nhất định phải phá hủy hạnh phúc mà tôi đã vất vả gây dựng bao nhiêu năm qua sao?”
“Cô muốn tôi đuổi người vợ đã ở bên tôi mười hai năm qua, đuổi cả Oản Oản và cậu con trai ruột vừa mới khỏi bệnh của tôi ra khỏi nhà, để họ không nơi nương tựa, lang thang đầu đường xó chợ thì cô mới hài lòng đúng không?”
Nghe những lời này, cơn giận trong lòng Khương Lưu Huỳnh lập tức biến thành sự lo lắng khi bị hiểu lầm ác ý. Cô vội vàng giải thích:
“Con không có! Con không hề muốn phá hủy cuộc sống của bố! Con chỉ muốn vạch trần hành vi độc ác của Khương Oản Oản, để bố nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta mà thôi.”
“Và hơn thế nữa, chính cô ta mới là người muốn hủy hoại hạnh phúc của bố… Cô ta không chỉ bỏ thuốc độc cho bố mà còn cả A Diễm nữa. Chính cô ta đã làm hỏng mắt của A Diễm. Nếu bố không tin, có thể đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, hoặc kiểm tra camera giám sát trong nhà!”
Nghe xong những lời này, Khương Chấn Thiên một lần nữa kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng. Cô con gái này của ông…
Có khi nào bị bệnh tâm thần rồi không?!
Oản Oản là chị ruột của A Diễm mà, hai đứa là chị em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, làm sao Oản Oản có thể hại em trai mình được?!
Cái con bé Khương Lưu Huỳnh này thật sự càng ngày càng quá đáng.
“Buông tay!” Khương Chấn Thiên tức giận quát lớn.
Thấy cô vẫn không chịu buông, ông ta chỉ có thể dùng sức đẩy mạnh cô ra, sau đó mở khóa cửa và đi ra ngoài.
Khương Lưu Huỳnh bị đẩy ra lần này không chạy theo nữa, mà đứng nguyên tại chỗ, ấm ức lớn tiếng chất vấn Khương Chấn Thiên:
“Tại sao bố không tin con?! Tại sao bố không yêu con?! Tại sao bố luôn đứng về phía người ngoài?!”
Đúng vậy… Tại sao không ai tin cô, không ai yêu cô? Tại sao gia đình của Lưu Huỳnh luôn đứng về phía người ngoài?
Mọi người trong lòng đều tự hỏi lại một lần câu hỏi của Khương Lưu Huỳnh, bao gồm cả ba người trong phòng thu hình.
Câu hỏi lớn tiếng ấy nhanh chóng làm kinh động đến những người khác trong nhà họ Khương. Người đầu tiên đến là Khương Oản Oản.
Cô ta vừa tiễn Bạch Ly xuống lầu quay lên thì đã nghe tiếng quát mắng vọng ra từ phòng sách của Khương Chấn Thiên.
Vội vã bước tới, cô ta lại vừa khéo nghe được câu hỏi cuối cùng của Khương Lưu Huỳnh.
Cũng chính khoảnh khắc này, khi nhìn thấy Khương Lưu Huỳnh xuất hiện trong phòng sách của Khương Chấn Thiên, Khương Oản Oản lập tức hiểu rõ ngọn ngành sự việc.
Thân hình cô ta run rẩy, nước mắt như sắp tuôn rơi, vẻ mặt đầy vẻ không dám tin nhìn hai người họ, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-112.html.]
“Bố, chị… Người ngoài mà hai người vừa nói là… con sao?”
Khương Chấn Thiên không ngờ rằng Khương Lưu Huỳnh lại dám lớn tiếng với ông.
Đúng là lật trời rồi!
Nhìn xem, làm Oản Oản ấm ức đến nhường nào.
Ông ta vừa giận lại vừa đau lòng, quay đầu lại mắng Khương Lưu Huỳnh:
“Theo tôi thấy, cô không nên học ở cái lớp nhảm nhí chỉ biết chơi bời lêu lổng của Đế Trung nữa, mà nên được đưa vào bệnh viện tâm thần để kiểm tra xem đầu óc có vấn đề gì không… Có phải mắc bệnh gì đó…”
“Không! Bố đừng trách chị!”
Khương Oản Oản đột nhiên chen ngang. Nói xong, cô ta liền quỳ xuống trước mặt Khương Chấn Thiên.
“Con xin lỗi bố, là sự tồn tại của con làm chị không vui. Chị nói không sai… Con… Con chính là người ngoài…”
“Con xin lỗi… Hu hu hu… Con có tội. Con không nên tham luyến cái gia đình không thuộc về mình. Con sẽ đi ngay bây giờ…”
Vừa nói, cô ta vừa đứng dậy, dáng vẻ như choáng váng, chạy ngược hướng cầu thang.
‘Đúng lúc’ đụng phải Khương Tư Niên, người cũng nghe tiếng động chạy đến.
“Sao vậy, Oản Oản? Sao em lại khóc thế này?”
Nhìn thấy cô ta khóc rất đau lòng, Khương Tư Niên trực tiếp ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về đầu cô ta, rồi đưa cô ta quay lại cửa phòng sách, hỏi:
“Bố! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Chấn Thiên vừa định trả lời thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn, sau đó quay đầu lại nôn ra một vũng chất lỏng trên sàn.
Phản ứng đầu tiên sau khi dễ chịu hơn một chút là ông ta run rẩy đưa tay chỉ thẳng vào Khương Lưu Huỳnh:
“Còn không phải là… vì kẻ vô ơn này không chịu nổi cảnh gia đình sáu người chúng ta hạnh phúc, chạy đến… ép bố đuổi Oản Oản ra ngoài hay sao. Thật đúng là… lạon hết rồi… khụ—”
Lại một ngụm chất lỏng phun ra từ miệng ông. Đột nhiên, ông nhớ đến ly nước mà Khương Lưu Huỳnh vừa đưa cho mình.
“Cô… cô dám bỏ thuốc độc cho tôi! Có phải cô nghĩ chỉ cần tôi nghe lời cô đi kiểm tra cơ thể ở bệnh viện phát hiện chất độc là có thể vu oan cho Oản Oản không?!”
Cơn giận dữ của Khương Chấn Thiên bùng lên, thậm chí ông không nhận ra sau khi nôn xong, thính giác và thị giác của ông ta đã dần dần phục hồi. Trong đầu ông chỉ còn nghĩ đến cách trừng phạt cô con gái mà ông cho là đã mất trí này.
“Tư Niên! Đi! Giúp bố thi hành gia pháp với đứa con bất hiếu này. Oản Oản, con đi cùng bố đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe!”
Người xem qua màn hình lập tức cảm thấy căng thẳng khi nghe đến “gia pháp” và bắt đầu ồ ạt đặt câu hỏi:
Hạt Dẻ Rang Đường
[Gia pháp là gì?! Khương Chấn Thiên, nếu ông dám phạt chị tôi tôi quỳ, tôi thật sự sẽ g.i.ế.c ông!]
[Trời đất, nghe Khương Oản Oản nói mà tôi thật sự buồn nôn. Nếu tôi là Khương Lưu Huỳnh, tôi chắc chắn sẽ đánh cô ta đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra, dù phải ngồi tù tôi cũng cam lòng.]
[Đáng giận hơn là lòng tốt của Huỳnh Huỳnh nhà chúng ta bị coi như đồ bỏ đi. Hu hu hu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy… tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này… tại sao lại mất bản ghi âm chứ hu hu hu.]
[Còn có thể thế nào nữa, kỹ thuật không đủ tốt nên khôi phục không được, đã bảo đừng xóa rồi mà. Nếu ngay từ đầu mang bản ghi âm đến báo cảnh sát thì đâu ra lắm chuyện thế này… Còn nữa, chẳng phải có Bạch Ly là nhân chứng hay sao?]
[Đừng có đùa, báo cảnh sát bắt “em gái”? Sợ là cảnh sát còn chưa tới đã bị Khương Chấn Thiên đuổi đi rồi. Nếu Khương Lưu Huỳnh không muốn ở lại nhà họ Khương nữa thì cứ nói thẳng. Bạch Ly cũng thật đáng ghét, rõ ràng cái gì cũng biết mà cứ giả câm giả điếc.]
Về phần “gia pháp”…
Bạch Ly rõ ràng không ngờ rằng sau khi anh rời đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Anh chưa bao giờ muốn Khương Lưu Huỳnh bị trừng phạt, cùng lắm chỉ hy vọng mối quan hệ bố con giữa cô và Khương Chấn Thiên tan vỡ, để Lưu Huỳnh không còn hy vọng vào ông ta nữa và có thể dựa vào anh.
Hãy thừa nhận đi… anh chính là kẻ hèn hạ như vậy.
Nhưng bản chất của anh và Lưu Huỳnh có lẽ cũng giống nhau.
Dù bố anh chỉ có mình anh là con, nhưng ông ta chưa bao giờ quan tâm đến anh.
Đối với ông ta, anh chỉ là một công cụ để thừa kế gia nghiệp.
Còn mẹ anh, bà chỉ bị ông ta coi như công cụ sinh con, và khi anh mới hai tuổi, bà đã dứt khoát ly hôn, sau đó ra nước ngoài không còn tung tích. Phải đến khi anh học trung học, anh mới biết rằng mẹ anh đã tái hôn và sinh hai đứa con, một trai một gái, chỉ kém anh ba tuổi.
Bạch Ly vô thức siết chặt chiếc micro trong tay.
Có lẽ ngay khoảnh khắc này anh nên thú nhận rằng chính mình đã xóa bản ghi âm… nhưng không biết vì lý do gì, anh lại không muốn giải thích.
Cứ như vậy đi…
Ngoài màn hình, gương mặt Khương Tư Niên trắng bệch. Là người trực tiếp thi hành gia pháp, anh ta sao lại không rõ?
Hóa ra anh ta lại một lần nữa bị lừa dối, và một lần nữa làm tổn thương Lưu Huỳnh…
[Nói gì đi chứ, tất cả các người đều câm hết rồi sao? Gia pháp rốt cuộc là gì?! Tại sao lại đưa Lưu Huỳnh của tôi ra ngoài biệt thự?]
Mặc cho cư dân mạng liên tục truy hỏi, cả Khương Thành Du và Khương Chấn Thiên đều im lặng không đáp. Còn Khương Tư Niên thì trông ngơ ngác như mất hồn, đến mức không ai còn muốn hỏi anh ta điều gì nữa.