Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:22:20
Lượt xem: 80
Giọng nói của cô ta sắc nhọn, chói tai, vang vọng khắp phòng phát sóng, khiến mọi người không khỏi đưa tay lên bịt tai.
Chỉ có Khương Tư Niên, khi nghe thấy giọng nói ấy, trái tim bỗng đập lỡ một nhịp, bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Khương Thành Du cũng bất giác buông lỏng ra.
Em gái của Giang Tiểu Viên… là ai?
“Giữ lấy người phụ nữ điên này!”
Bạch Ly, nhận ra chuyện Huỳnh Huỳnh bị sát hại sắp bị bại lộ, hoảng hốt ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng khống chế Giang Tiểu Viên.
Anh vốn định chờ đến khi phát trực tiếp cảnh Huỳnh Huỳnh ký vào giấy cam kết phẫu thuật tim thì mọi người mới biết sự thật này, mà khi ấy cũng chính là thời khắc kết thúc cuộc đời của Huỳnh Huỳnh…
Còn điều gì gây chấn động hơn việc tận mắt chứng kiến và trải qua một cảnh nhảy lầu để làm đoạn kết cho câu chuyện này?
“Khương… còn… trái tim!”
Giang Tiểu Viên nhanh chóng bị khống chế, miệng cũng bị dán mấy lớp băng keo.
Nhưng Khương Tư Niên lại chặn đường bọn họ, gặng hỏi: “Cô vừa nói gì? Ý cô là gì? Trái tim của Thành Du chẳng phải là Khương Oản Oản đã đổi cho nó sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Người từng phẫu thuật tim ở đây chỉ có Khương Thành Du. Nhưng Khương Tư Niên không muốn tin vào sự thật mà Giang Tiểu Viên vừa nói, thà rằng tin đó là trái tim của Khương Oản Oản đổi cho Khương Thành Du, còn hơn là của cô ‘em gái’ mà Khương Tiểu Viên tự nhân.
Khi nghe từ miệng cô ta thốt ra hai chữ “em gái”, trái tim Khương Tư Niên bỗng chao đảo mãnh liệt, đến mức anh ta không dám hỏi: Em gái của cô là ai?
Cũng càng không dám nghĩ đến câu trả lời.
“A… A…A…”
Giang Tiểu Viên bị băng keo dán kín miệng, không nói được gì, chỉ có thể vùng vẫy dữ dội, ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn về phía Khương Thành Du.
“Còn không mau nhốt cô ta lại!” Bạch Ly hét lớn.
Nhưng ngay lúc này, Khương Thành Du cũng xông lên, chắn trước đường đi của họ.
“Chắc chắn cô đang nói dối! Lúc đó bác sĩ đã cho tôi xem giấy ký cam kết phẫu thuật rồi. Hơn nữa, lúc tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy cũng là Oản Oản. Em ấy còn ở cùng phòng bệnh với tôi! Sức khỏe của em ấy không tốt, nên vết thương cứ liên tục nứt ra, băng gạc luôn dính đầy máu.”
“Cô không có em gái! Chắc chắn xô đang lừa người!”
Thay vì chất vấn, lời nói của Khương Thành Du giống như đang phủ nhận sự thật, cương quyết cho rằng Giang Tiểu Viên chỉ đang nói dối.
Khương Tư Niên, sau khi nghe những lời này, cũng không ngừng tự thuyết phục mình: Là Khương Oản Oản cứu Thành Du, chính là Khương Oản Oản!
“Hai đứa còn đứng ngây ra làm gì? Không thấy cô ta bị dán miệng, nói không được sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-115.html.]
Khương Chấn Thiên, đứng yên lặng bên cạnh bấy lâu, đột nhiên lao đến, xé băng keo trên miệng Giang Tiểu Viên.
Không màng đến cảm giác đau rát trên môi, Giang Tiểu Viên tức giận mắng:
“Em gái tôi đương nhiên là Khương Lưu Huỳnh! Tim của em ấy không còn nữa, bây giờ chỉ còn lại một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo nằm ở đó!”
“Từ ngày đầu tiên tôi đã bắt đầu tìm, tìm khắp các bệnh viện ở Bắc Kinh, chỉ có camera giám sát của bệnh viện số một quay được hình bóng của em ấy.”
“Còn Khương Thành Du! Ha! Nói xem trái tim anh có vấn đề đúng không? Anh có phải là người đã làm phẫu thuật tim không? Nếu không phải anh lấy trái tim của em ấy thì còn ai khác nữa? Nói đi!!”
Tiếng gào thét xé lòng của Giang Tiểu Viên gần như vang vọng khắp cả tòa nhà, ngay cả những bảo vệ vừa rồi còn giữ chặt cô ta cũng vì lời cô ta nói mà sững sờ, quên cả hành động.
Không ai ngăn cản Giang Tiểu Viên, dẫn đến việc tất cả mọi người trong phòng phát sóng đều có thể nghe rõ từng chữ mà cô ta nói.
Không ai ngờ được diễn biến này, kể cả Bạch Ly cũng không nghĩ rằng Giang Tiểu Viên lại có thể nhanh chóng đoán ra chân tướng như vậy.
Anh chỉ biết bất lực thở dài, chuyện đã đến nước này thì cứ để cô ta tiếp tục nói đi…
Chỉ là…
Anh muốn xem thử, đám ngu ngốc nhà họ Khương rốt cuộc sẽ tin một kẻ điên hay tin anh đây.
“Huỳnh Huỳnh của tôi… em ấy… tại sao lại có những người thân như các người? Tại sao em ấy lại ngốc nghếch đến vậy…”
Giang Tiểu Viên vừa hét vừa bật khóc, trong ba ngày qua cô ta gần như không hề chợp mắt, nước mắt cũng chưa từng ngừng rơi.
Mỗi lần nhắm mắt lại, cô ta đều thấy Huỳnh Huỳnh với lồng n.g.ự.c trống rỗng, không ngừng hỏi cô ta:
“Vì sao chị không giúp em…”
Dần dần, cô ta nhận ra tay mình đã được tự do, liền lập tức lao đến bóp cổ Khương Thành Du, hét lên:
“Anh vẫn không tin sao??? Dựa vào đâu mà anh không tin lời tôi nói!”
“Chính là anh! Chỉ có anh mới có thể khiến Huỳnh Huỳnh đồng ý hiến trái tim của mình. Tại sao? Chỉ vì quan hệ huyết thống? Chỉ vì anh là anh trai em ấy nên em ấy phải hy sinh nhiều như vậy cho anh sao?”
“Còn Khương Oản Oản, con tiện nhân đó, chắc chắn cô ta đã lừa anh! Nếu không tin thì đưa cô ta đi làm kiểm tra toàn thân đi… nhìn kỹ xem, trên người cô ta có khi còn chẳng có một vết sẹo nào!”
Khương Tư Niên như bị sét đánh trúng, đứng đờ người tại chỗ. Dù mắt trái của anh ta vẫn đau nhói, nhưng cơ thể anh ta như mất đi toàn bộ cảm giác, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Trong đầu anh ta không ngừng vang lên câu nói vừa rồi của Giang Tiểu Viên: Tim không còn nữa.