Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 30
Cập nhật lúc: 2024-08-21 08:29:27
Lượt xem: 15
---
… Party?
Thời Ngọc nhướng mày, ánh mắt lướt qua đám người trước mặt một cách hờ hững.
Hắn nhớ mang máng có gặp qua tên nam sinh đứng đầu.
Tóc vuốt ngược, mặc đồng phục được may đo, trước n.g.ự.c còn đeo bảng tên học sinh màu trắng – chính là tên nam sinh hôm trước bị hắn giáo huấn vì nói bậy về Thẩm Thác.
Tên này gọi là gì nhỉ…
Hình như là Lương Vĩ?
Đã bị hắn dạy dỗ một trận, vậy mà còn mời hắn tham gia tiệc sinh nhật? Hồng Môn Yến à?
Phía sau Lương Vĩ lúc này có bảy, tám người đứng chen chúc, làm cho cửa sau của lớp bảy chật như nêm cối.
Thời Ngọc có chút bực mình, thông qua đám người dày đặc, hắn thấy vài nữ sinh bị ép buộc phải đổi hướng đi.
Trên mặt các cô ấy hiện rõ vẻ sợ hãi.
Sắc mặt hắn trở nên lạnh nhạt, ánh mắt mệt mỏi rũ xuống, đôi mắt vốn ửng đỏ quyến rũ giờ đây không còn chút ý cười.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
Câu nói vừa thoát ra, không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Lương Vĩ có chút lo lắng, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn.
Hắn không dám dễ dàng nói gì, nhưng bên cạnh đã có một nam sinh với mái tóc vàng, vẻ mặt kiêu ngạo khó thuần trước tiên mở miệng.
Nam sinh tiến lên một bước, giơ tay gõ gõ lên góc bàn của Thời Ngọc, cúi người xuống, ngữ khí cười cợt, cà lơ phất phơ: “Chúng tôi chỉ là mời Yến thiếu gia ngài tham gia tiệc sinh nhật của Lương Vĩ thôi, toàn bộ lớp bảy đều sẽ đi, chẳng lẽ Yến thiếu gia không nể mặt chút nào sao?”
Hắn dựa vào góc bàn, thon dài thân thể chỉ đứng bằng một tay chống lực, ánh mắt rất có hứng thú quét từ đầu đến chân Thời Ngọc.
Ánh mắt không chút kiêng dè, tùy tiện và cợt nhả.
Ngay khi ánh mắt của nam sinh đó sắp chạm vào người mình, Thời Ngọc đột ngột ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của hắn.
Biểu cảm của hắn hiếm khi trở nên lạnh lẽo.
Khuôn mặt quyến rũ động lòng người bỗng trở nên lạnh băng, tóc đen mượt buông xuống hai má trắng tinh, đôi mắt sắc sảo lộ rõ vẻ phiền chán khi mở miệng: “Nếu ta không đi thì sao?”
Nam sinh tóc vàng sững sờ trong giây lát.
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của Thời Ngọc, rồi sau một khoảnh khắc, ngữ khí bỗng trở nên mềm mại, không giống như lúc đầu, mà có vẻ như đang khép nép thương lượng.
“...Vì sao chứ? Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ thú vị, nếu không ngươi nói xem ngươi muốn cái gì, ta sẽ mua cho?”
Có bệnh không?
Thời Ngọc nhíu mày, cảm thấy tên này có chút vấn đề về tư duy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/30.html.]
Không kiên nhẫn nhấp môi, sắc mặt hắn vẫn lạnh lẽo, lần này nói thẳng: “Cút.”
Lời nói không chút khách sáo, đầy phản cảm, khiến nam sinh một lần nữa sững sờ.
Hắn im lặng, nhìn chằm chằm Thời Ngọc, ánh mắt biến đổi khó đoán.
Lương Vĩ bên cạnh dường như sợ rằng nam sinh kia sẽ nổi giận, muốn can thiệp hòa giải, nhưng không ngờ nam sinh đó không thèm để ý đến, chỉ nhíu mày nhìn Thời Ngọc, cố chấp hỏi: “Ngươi không muốn ta mua đồ cho sao?”
“Tại sao chứ? Nếu không ngươi nói xem ngươi muốn cái gì, ta sẽ mua cho ngươi.”
…
Thời Ngọc sắp bị sự nịnh hót của hắn làm cho tức chết.
Mua cái gì không mua, có cho hay không, nếu là Hồng Môn Yến thì cứ nói thẳng, một tên đàn ông to xác mà không thể nói rõ ràng được sao?
Hắn bực bội hơi hé miệng, lời còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên, từ phía ngoài tường truyền đến một giọng nam, lạnh lẽo và bình thản, không hề có cảm xúc d.a.o động, nhưng lại quen thuộc đến mức khiến người ta giật mình: “Tránh ra.”
…
Người ngoài bức tường bị giọng nói xa lạ này quấy rầy.
Không lâu sau, một bóng dáng cao gầy, thon dài bước vào, trong tay hắn cầm một chén nước, hơi nóng vẫn còn bốc lên.
Là Thẩm Thác.
Thẩm Thác bước vào không nói một lời, ngồi xuống vị trí của mình, tiện tay đặt chén nước trong tầm tay Thời Ngọc, hành động tự nhiên và thanh thoát, sau đó cầm bút lên bắt đầu viết bài thi.
Vẫn trầm mặc ít nói như thường lệ.
Những lời định nói bỗng dưng bị nghẹn lại, Thời Ngọc chậm rãi nheo mắt, quay đầu nhìn về phía Lương Vĩ: “Ngươi mời cả lớp tham gia sinh nhật của mình à?”
Lương Vĩ vội gật đầu nói: “Đúng vậy, toàn bộ lớp tôi đều được mời!”
“Bọn họ đều sẽ đi?”
“Đương nhiên,” câu này là nam sinh tóc vàng trả lời, trong mắt hắn lộ ra chút khó chịu mơ hồ, liếc nhìn Lương Vĩ một cái, ngang ngược cướp lời: “Mọi người đều đi, Yến Thời Ngọc, còn ngươi thì sao?”
Không thèm để ý đến hắn, Thời Ngọc nâng cằm lên: “Vậy Thẩm Thác có đi không?”
Theo tầm mắt của hắn nhìn lại, xung quanh lập tức yên tĩnh.
…Thẩm Thác?
Thẩm Thác sao có thể so với Yến Thời Ngọc.
Ai lại đi hỏi hắn có đi hay không chứ.
Mọi người không hẹn mà cùng im lặng.
Thời Ngọc dường như đã đoán trước, nhàn nhạt nói: “Hắn đi thì ta đi.”
Sự im lặng lan tỏa khắp nơi.
Thời Ngọc phảng phất như không cảm nhận được gì, ánh mắt nhìn thẳng vào nam sinh tái nhợt, không chút để ý hỏi: “—— Thẩm Thác, ngươi có đi không?”