Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-22 13:48:53
Lượt xem: 322
Kỷ Sơ Hòa mở danh thiếp, hình đại diện là một chú chó đen nhỏ, tên Wechat là XL.
Cô nhấn thêm bạn: Chào bạn, XL bán như thế nào ạ?
Đầu bên kia nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn, gửi lại một dấu hỏi.
Kỷ Sơ Hòa có chút khó hiểu, suy đi tính lại tưởng họ muốn biết tình hình thu nhập của cô. Nghĩ đến toàn bộ tài sản trên người, Kỷ Sơ Hòa bắt đầu giả vờ giàu có.
[Hoa Khai Phú Quý]: Bạn cứ đưa giá đi, tiền không thành vấn đề
[XL]: Cô là ai? Sao lại kết bạn với tôi?
[Hoa Khai Phú Quý]: Tôi nhận nuôi thú cưng á, chẳng phải bạn đang tìm người nhận nuôi XL sao?
Một giây, hai giây-
[XL]:...XL là tôi
Không khí dường như đông cứng lại, Kỷ Sơ Hòa xấu hổ đến tê cả da đầu nhưng vẫn cố gắng cứng đầu tiếp tục giao tiếp.
[Hoa Khai Phú Quý]: Hiểu lầm rồi, xin lỗi nhé, cho tôi hỏi Nhỏ Đen còn không? Tôi muốn nhận nuôi nó, nó rất giống con ch.ó tôi nuôi trước kia.
[XL]: Nhỏ Đen, tên quê mùa thế…
Nhìn thấy lời này là Kỷ Sơ Hòa không vui rồi, Nhỏ Đen quê mùa chỗ nào? Huống hồ cả người nó chẳng có một sợi lông trắng nào, tắt đèn là có thể hòa làm một với xung quanh luôn, không gọi là Nhỏ Đen thì gọi là gì?
[Hoa Khai Phú Quý]: Thế bạn bảo tôi gọi nó là gì đây? [Thắc Mắc]
[XL]: Không Trắng
Kỷ Sơ Hòa:...
Ê, hai cái đó có gì khác nhau sao?
Màn hình phía trên hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, không bao lâu sau, XL gửi đến một tệp bảng biểu.
[XL]: Cô điền nốt bảng biểu này, nếu phù hợp với yêu cầu, tôi sẽ tiêm vắc xin xong cho Không Trắng rồi giao cho cô
[XL]: Tôi còn có việc, cô điền trước đi, lát nữa tôi sẽ trả lời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-noi-dien/chuong-12.html.]
Kỷ Sơ Hòa mở tệp, bảng biểu được soạn rất chuẩn chỉ, có mục nơi ở, thu nhập, công việc có ổn định không và một loạt các mục tình hình khác. Cô không cảm thấy phiền phức, ngược lại còn thấy người này rất coi trọng Không Trắng nên khi chọn người nhận nuôi, người ta mới nghiêm ngặt như vậy.
Kỷ Sơ Hòa nảy sinh thêm vài phần thiện cảm với họ, thoát ra thấy tin nhắn mới gửi của người này, thuận tay hỏi: Chị em có chuyện gì thế?
[XL]: Đi xé mặt
[Hoa Khai Phú Quý]: Chị em cố lên nhé!
[XL]: Tôi là con trai
[Hoa Khai Phú Quý]: Được, anh chị em cố lên nhé!
*
Bên kia, trong đại sảnh của một biệt thự nguy nga tráng lệ, hai người đàn ông trạc tuổi ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế sô pha bọc da thật.
Một thanh niên bắt chéo chân, rũ mắt lười biếng, ngón tay lơ đãng lướt trên màn hình điện thoại, hình như chẳng hề để ý người đối diện đang nói gì.
Tạ Tư Duệ nói một hồi, thấy anh không thèm để ý, nụ cười trên mặt nhạt dần: “Anh, anh thực sự không cần phải thù địch em vậy, em sẽ không giành đồ của anh đâu.”
Tạ Lê trả lời tin nhắn xong, không sửa lại cách gọi của người đối diện, tắt màn hình, hai ngón tay kẹp lấy điện thoại xoay nửa vòng, bỏ lại vào túi quần phía bên hông. Anh nhướn mắt, giọng có chút mất kiên nhẫn: “Đừng giả vờ nữa, trà xanh c.h.ế.t tiệt.”
“Anh—”
Tạ Tư Duệ nghẹn lời, ánh mắt thoáng liếc thấy bóng người đi vào ở cửa lớn, hạ mi che giấu vẻ ranh ma lướt qua đáy mắt, giả bộ đáng thương hỏi: “Anh, anh thật sự ghét em đến vậy sao?”
Tạ Lê thấy hơi ghê tởm: “Hai chúng ta đều là đàn ông, cậu giả vờ cho ai xem? Cậu thật sự cho rằng có người không phân biệt được trà xanh à?”
Tạ Tư Duệ mặc kệ sự chán ghét trong giọng nói của anh, tiếp tục nói: “Anh, em biết anh nghĩ em là tu hú chiếm tổ chim khách nên không thích em, nhưng em thực sự không muốn tranh đoạt gì với anh, hơn nữa, ba cũng bảo anh đến công ty, sao anh lại từ chối chứ? Cho dù anh có ghét em, cũng không nên phụ tấm lòng của ba.”
“Sao cậu chỉ chọn lọc kích hoạt cái gì mình muốn nghe vậy?” Tạ Lê phủi bụi trên cổ tay áo: “Nếu biết tôi ghét cậu thì đừng có mặt dày đeo bám nữa, không phải ai cũng thèm mấy thứ nhà cậu đâu, cậu với ông già kia tốt nhất là mang hết tiền vào quan tài đi, chứ không mắc công ảo tưởng ai cũng muốn đoạt của mấy người.”
Tạ Tư Duệ giả bộ kinh ngạc: “Anh, sao anh có thể nói ba như vậy?”
“Tạ Lê!” Một giọng nam trầm khàn đầy tức giận vang lên sau lưng, người đàn ông trung niên mặc vest mặt đầy vẻ giận dữ: “Con ghét em trai và ba của mình đến thế à, lại còn ngóng trông bọn ta c.h.ế.t sớm đúng không?”
Tạ Tư Duệ đứng dậy: “Ba, ba đừng tức giận, có lẽ anh ở quê lâu rồi, vừa mới về còn chưa thích nghi kịp.”
Lời cậu ta nói tưởng chừng như can ngăn nhưng thực ra lại châm dầu vào lửa, quả nhiên Tạ Chấn Đình tức giận không thôi: “Ba thấy thằng này học theo lũ dân quê thành ra hư hỏng, đến mấy chữ tôn trọng người lớn cũng không biết viết.”