Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:29:21
Lượt xem: 231
Hôm nay Lạc Đình Phỉ dường như rất vui, suốt dọc đường nói chuyện không ngừng. Tạ Tư Duệ cũng tham gia, nhưng cố ý tránh nhắc đến chuyện nấu cơm tối.
Cho đến khi Tạ Lê có vẻ vô tình nhắc đến: “Nhóm của chúng ta đứng nhất, có phải có quyền chọn món không?”
Vẻ mặt Tạ Tư Duệ hơi cứng đờ.
Lạc Đình Phỉ được anh nhắc nhở mới chợt nhận ra: “Đúng rồi, anh muốn ăn gì?”
Tạ Lê không trả lời cô ấy, mà quay sang nhìn Kỷ Sơ Hòa: “Cô có muốn ăn món gì không?”
“Tôm hùm xào tỏi, lòng heo kho tàu, gà kho khoai môn—”
[Đừng nói nữa, nghe nói thôi đã thấy đói rồi]
[Tôi đã mở ứng dụng và đặt một phần tôm hùm nhỏ]
[Cô có chắc là Tạ Tư Duệ sẽ làm được những món này không?]
Mỗi lần Kỷ Sơ Hòa nói ra một món, mặt Tạ Tư Duệ lại đen thêm một chút.
Từ nhỏ cậu ta đã không vào bếp, huống chi là xử lý tôm hùm và lòng heo còn rất phiền phức.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ đáng yêu, đôi mắt cún con nhìn Kỷ Sơ Hòa: “Chị xinh đẹp, mau nói cho em biết chị đang đùa em đúng không?”
Kỷ Sơ Hòa: ?
Cái gì thế này?
[Ah ah ah ah 33 dễ thương quá!]
[Kỷ Sơ Hòa cô có phải là đá tảng không? Nói đi cô đùa cậu ấy đúng không!]
[Ai mà chịu nổi khi cậu ấy gọi chị như vậy, nếu là tôi thì đã gục ngay tại chỗ!]
[Không nhìn thấy Kỷ Sơ Hòa muốn gục, nhưng lại thấy cô ấy muốn đ.ấ.m Tạ Tư Duệ một cú]
Lúc này Kỷ Sơ Hòa thực sự hơi hối hận vì đã nói ra những lời vừa rồi, cô đã phạm phải tội gì mà ông trời lại phải phái Tạ Tư Duệ đến làm phiền cô vậy?
Tâm trạng của cô bây giờ, nói thế nào nhỉ.
Như bị nghẹn trong cổ họng, như có gai đ.â.m sau lưng, như ngồi trên đống lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-noi-dien/chuong-36.html.]
Tạ Tư Duệ không nhìn thấy, tưởng cô đang ngượng ngùng vì bối rối, tiếp tục thả thêm liều thuốc mạnh: “Chị, bây giờ chị còn muốn ăn tôm hùm xào tỏi không?”
“Muốn.” Tạ Lê ngắt lời cậu ta: “Thêm một ấm trà Long Tỉnh năm 1982.”
Tạ Tư Duệ ngẩn ra: “Hả?”
“Điều này không làm khó được tôi.” Kỷ Sơ Hòa thay Tạ Lê giải thích: “Long Tỉnh năm 1982, trà xanh lâu năm.”
Tạ Tư Duệ: “...”
[Tạ Lê đang mắng người phải không? Là đang mắng chửi đúng không?]
[Kỷ Sơ Hòa cô còn tốt đấy, còn giúp anh ấy dịch lại]
[Tạ Lê và Tạ Tư Duệ không phải là anh em sao? Sao tôi cảm thấy quan hệ của bọn họ không tốt lắm?]
[Cái này bạn không hiểu rồi, trong hào môn làm gì có tình cảm thật]
Tạ Tư Duệ đứng tại chỗ, nhóm người lập tức tách ra. Lạc Đình Phỉ nhìn theo Tạ Lê và Kỷ Sơ Hòa đang đi xa, định bước theo nhưng rồi dừng lại.
Cô ấy quay lại: “Tôi phải kiểm soát cân nặng, những món chị Sơ Hoà gọi tôi không ăn được, người đại diện chỉ cho tôi ăn bắp cải, anh làm một món bắp cải luộc cho tôi là được.”
Sau khi gọi món, cô ấy suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói lời cảm ơn, rồi mới chạy đi.
[Ha ha ha cục cưng Phỉ đáng yêu quá]
[Tạ Tư Duệ: Không ai lên tiếng cho tôi sao?]
[Tiếng cười có tính không ha ha ha ha ha]
*
Khi về đến biệt thự đã là giữa chiều, PD ở bệnh viện gọi điện báo, nói rằng Kỳ Bắc Mặc và Hùng Vũ Thiến không về ăn tối, vì vậy Tạ Tư Duệ chỉ cần nấu cơm cho bốn người bọn họ là được.
Rất nhanh đã có nhân viên mang nguyên liệu đến, tôm hùm và gà đã được sơ chế sẵn. Thiếu gia này mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chương trình cũng không thể bắt cậu ta tự tay rửa tôm g.i.ế.c gà.
Nhưng bọn họ chỉ có thể làm đến đây, trong bếp có máy quay trực tiếp, dù sao Tạ Tư Duệ cũng phải giữ hình tượng tích cực trước khán giả, không làm gì sẽ bị mắng.
Khi cậu ta đang đấu tranh sinh tử với đám tôm hùm bò lúc nhúc trong bếp, thì Kỷ Sơ Hòa và hai người kia đang chơi bài trong phòng khách.
“Bom!” Lạc Đình Phỉ ném ra bốn con tám, cầm lá bài cuối cùng trong tay đung đưa giữa Kỷ Sơ Hòa và Tạ Lê, đắc ý: “Tôi chỉ còn một lá thôi.”