Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-09-26 21:30:14
Lượt xem: 210
“Được thôi.” Kỷ Sơ Hòa đồng ý, nhanh tay vớt con gà đã c.h.ế.t hẳn ra khỏi chậu đặt lên thớt gỗ.
Cameraman hướng ống kính vào cô.
[Cảnh báo cấp một, cảnh báo cấp một! Kỷ Sơ Hòa cầm d.a.o rồi, Kỷ Sơ Hòa cầm d.a.o rồi!]
[Mã hóa cái gì mà mã hóa? Dày thế, tôi đến xem các anh mã hóa đấy à?]
[Tôi không tin bây giờ thật sự có minh tinh biết g.i.ế.c gà]
[Để ngay trước mặt rồi mà không tin, làm sao, phải g.i.ế.c anh anh mới tin à?]
Phát sóng trực tiếp không thể để lộ những thứ m.á.u me, tổ chương trình mã hóa dày đặc con gà, nhân viên nhỏ giọng nhắc: “Cô Kỷ, dạy học, dạy học đi.”
Kỷ Sơ Hòa đang cầm d.a.o dừng lại, ngẩng đầu nhìn ống kính.
“Thực ra g.i.ế.c gà giống g.i.ế.c người, những người thường xuyên g.i.ế.c người sẽ biết, xử lý sau đó là phức tạp nhất.”
[?]
[Người thường xuyên làm gì? Cô nói người thường xuyên làm gì cơ?]
[Người thường xuyên g.i.ế.c người có thể xem video này của cô á?]
Kỷ Sơ Hòa nghiêm túc dạy: “Giết gà cũng tương tự, sau khi bắt được gà, nếu nó giãy giụa mạnh, đầu tiên chúng ta dùng dây buộc cánh nó lại.”
“Sau đó, vặn đầu gà về phía sau, dùng d.a.o sắc cắt ngang cổ nó. Chú ý lực tay, tốt nhất là một nhát c.h.ế.t ngay, giảm bớt đau đớn cho nạn nhân.” Kỷ Sơ Hòa lỡ miệng, sửa lại: “À không, nạn gà.”
[?]
[Cô nói lại lần nữa xem, nạn gì cơ?]
[Chị ơi, đi đầu thú đi, cố gắng giảm nhẹ hình phạt]
[Không đùa đâu, đề nghị kiểm tra xem Kỷ Sơ Hòa có tiền án không]
[Thật là xui xẻo, thần tượng trước của tôi chỉ mới vào tù cách đây hai tháng vì sử dụng ma túy, hôm nay mới đổi sang thần tượng Kỷ Sơ Hòa, cô ấy không phải cũng sắp vào tù chứ?]
[Hãy hứa với tôi là bạn sẽ không làm fan Lạc Đình Phỉ được không?]
Kỷ Sơ Hòa nghiêm túc dạy học, đột nhiên PD hét lên: “A! Livestream bị khóa rồi!”
Nhân viên công tác cuống cuồng xử lý vấn đề khóa sóng, Kỷ Sơ Hòa thấy vậy, nhanh chóng nhổ lông gà, làm sạch nội tạng, động tác nhanh nhẹn.
Một giờ sau, một con gà trắng không lông nằm trên thớt.
Kỷ Sơ Hòa đi rửa tay, phòng phát sóng trực tiếp khiếu nại không thành công, buộc phải tạm dừng ghi hình. Còn một lúc mới đến giờ ăn, mọi người quay về chỗ ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-noi-dien/chuong-70.html.]
Nhà của Kỷ Sơ Hòa và Tạ Lê ở cuối thôn, hai người đi bộ, đột nhiên điện thoại Kỷ Sơ Hòa reo lên.
“Cảnh sát à? Tôi chưa g.i.ế.c người, à? Sao tôi biết rõ như vậy à?”
“Tôi không rõ quá trình g.i.ế.c người đâu, hơn nữa g.i.ế.c người không phải làm thế, c.ắ.t c.ổ g.i.ế.c người là lựa chọn tồi nhất, cắt đến động mạch m.á.u b.ắ.n ra khắp người, xử lý rất phiền phức.”
“Không, tôi thật sự chưa g.i.ế.c người.”
Tạ Lê ngẩng đầu, thấy Kỷ Sơ Hòa đang giải thích với cảnh sát rằng mình là công dân tốt.
Đối phương không tin.
Hẹn cô sau khi chương trình kết thúc đi lấy ghi chép.
Kỷ Sơ Hòa cúp điện thoại, nhíu mày: “Đã nói là chưa g.i.ế.c người sao lại không tin nhỉ.”
Tạ Lê cười: “Chắc là do hình tượng của cô trên mạng khá——” anh nghĩ một chút: “khá dữ dằn.”
“Nói bậy, tôi ở trên mạng rất có văn hóa.”
Tạ Lê nhắc nhở: “Nghe nói cô từng chửi hai trăm mười anti-fan trong một giờ.”
Kỷ Sơ Hòa nhớ lại những người đã chửi cô trước, nghiêm túc nói: “Đó là bọn họ đáng tội, tôi chửi bọn họ trên mạng vì mạng chỉ cho phép người dùng gõ chữ, nếu mạng cho phép lái xe, tôi sẽ đ.â.m c.h.ế.t bọn họ ngay.”
*
Sau khi về nơi ở nghỉ ngơi một lúc, nhân viên công tác đến gọi bọn họ đi ăn cơm.
Bữa trưa là kiểu bàn tiệc dài ở nông thôn, người dân dựng nồi lớn ở đầu thôn, bày mấy cái bàn tròn lớn rất náo nhiệt.
Đạo diễn và mấy khách mời ngồi cùng nhau, ăn xong cầm loa cảm ơn người dân trong thôn đã chiêu đãi. Ngồi cùng bàn còn có trưởng thôn và bí thư của thôn Liên Hoa.
Địa điểm ghi hình lần này chọn ở thôn Liên Hoa, Kỳ Bắc Mặc đã biết trước. Thôn Liên Hoa trồng cây hồng, trái hồng to và ngọt, nhưng do trong thôn có nhiều người già và trẻ em nên việc tiêu thụ không thuận tiện. Vừa hay tập đoàn Kỳ thị có công ty thương mại điện tử, tổ chương trình đã kết nối ủy ban thôn và Kỳ thị.
Vì vậy, từ tận đáy lòng người dân trong thôn hết sức hoan nghênh bọn họ.
Đạo diễn nói xong, đưa loa cho Kỳ Bắc Mặc. Một đoạn diễn văn chính thức dài dòng khiến Kỷ Sơ Hòa buồn ngủ.
Cô chống cằm, đột nhiên cảm thấy có gì đó cứ cọ qua cọ lại bên cạnh mình.
Cúi đầu xuống, Vương Tiểu Chuy khập khiễng chui ra từ dưới gầm bàn, tay cầm một quả cầu thủy tinh.
Kỷ Sơ Hòa nhìn cậu bé ôm mông, thắc mắc hỏi: “Nhóc nhét pháo vào sau quần mình à?”
Vương Tiểu Chuy lắc đầu, đau đến nhe răng nhăn mặt: “Không phải, là anh em đánh.”