Sau khi sống lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận - Chương 124: Thật sự là cho chó ăn
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:11:44
Lượt xem: 493
Cổ đại sư có thể trở thành đại sư phong thủy được tập đoàn Cố thị cung phụng, cho nên thực lực của ông ta khẳng định không tệ.
Lúc này ông ta lại không tự tin như vậy. Ông ta đưa tay nhận lấy tro đen, dùng mũi ngửi, cũng không có phát hiện chỗ nào không thích hợp. Nhưng tại sao lá bùa lại đột nhiên bị cháy?
Ông ta nhìn bốn người hỏi:
“Các cô cậu còn đau không?”
Cố Diệp Quân ôm ngực:
“Không những đau, tôi còn cảm thấy càng đau hơn.”
Đây đâu phải là đại sư phong thủy gì, đây rõ ràng là đại sư lừa người đi.
Kiều Dụ cũng nói:
“Cảm giác đau gấp bội, còn có thêm một loại cảm giác bỏng rát.”
Trên người bọn họ nhất định là bị Nhan Hạ động tay động chân. Nhưng vị đại sư này chẳng những không giải quyết được, còn giống như là phát động cái gì, làm cho bọn họ càng đau.
Cố Diệp Du và Trầm Linh Xảo đau đến phát khóc:
“Đau, đau quá.”
Cổ đại sư: “......”
Sao có thể như vậy được? Theo lý thuyết, tình huống bùa chú hóa thành tro đen, hẳn là có tác dụng ngăn tai họa mới đúng. Làm sao còn có thể đau hơn đây. Mấu chốt chính là, ông ta ở trên người họ cũng không có phát hiện âm tà gì.
Ông ta nghĩ một chút rồi nói:
“Trên người các cô cậu hẳn là bị hạ chú thuật gì đó. Sau khi dùng bùa xua đuổi tà ác của tôi, đã bị cắn trả. Người hạ chú thuật cho các cô cậu, thực lực rất mạnh.”
Ông ta lại nói:
“Tôi phải chuẩn bị thêm chút nữa, mới có thể giúp các cô cậu giải trừ.”
Hôm nay nếu không giải được, sẽ tổn hại đến danh tiếng của ông ta.
Cố Diệp Quân hỏi:
“Phải mất bao lâu?”
Hắn hiện tại đối với lão nhân này có chút nghi ngờ.
Cố đại sư nói:
“Khoảng một giờ nữa, tôi sẽ gọi thêm một người tới hỗ trợ.”
Ông ta thật sự nhìn không ra tình huống của bốn người, cho nên chuẩn bị đi mời sư huynh của ông ta đến hỗ trợ. Cố Diệp Quân vừa nghe phải mất một giờ, thì hắn muốn điên rồi.
“Lâu như vậy?”
Cổ đại sư thở dài:
“Chú thuật của các cô cậu rất hiếm thấy và tà môn, cho nên phải tốn nhiều thời gian chuẩn bị.”
Cố Diệp Quân thở hổn hển hỏi:
“Cổ đại sư, vậy trước tiên có thể giúp chúng tôi bớt đau được không?”
Lúc trước đau còn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ thật sắp đến cực hạn. Cổ đại sư muốn nói, ông ta cũng không phải bác sĩ, làm sao giúp đỡ giảm đau? Bất quá vẫn phải nhịn xuống. Thầy phong thủy được tập đoàn Cố thị cung phụng dù thế nào cũng phải giữ vững vị trí này, nếu không ông ta sẽ thảm. Ông ta suy nghĩ một chút, đưa một chuỗi phật châu trên tay cho Cố Diệp Quân.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
“Cậu nắm chặt chuỗi phật châu này thử xem.”
Đây là một pháp khí phong thủy sư phụ cho ông ta, hẳn là có thể có tác dụng trấn áp. Cố Diệp Quân vội vàng nắm chặt lấy. Một lát sau, cơn đau thực sự đã thuyên giảm.
Hắn gật đầu:
“Cái này quả thật có hiệu quả.”
Tuy rằng còn đau, nhưng so với ban đầu đã đỡ hơn một chút.
Cổ đại sư thở phào nhẹ nhõm, lộ ra thần sắc thần bí khó lường nói:
“Đó là đương nhiên rồi.”
Kiều Dụ thấy thế hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-song-lai-toi-khien-nam-anh-trai-hoi-han/chuong-124-that-su-la-cho-cho-an.html.]
“Đại sư, có thể giúp tôi ngừng đau một chút không?”
Cổ đại sư lại cứng đờ, ông ta cũng không có nhiều pháp khí phong thủy như vậy. Nghĩ đến thân phận Kiều Dụ, ông ta lấy một cái dây chuyền ngọc đeo trên cổ ra đưa cho Kiều Dụ:
“Cậu thử cái này xem.”
Sau đó nói với Cố Diệp Du và Trầm Linh Xảo:
“Hôm nay ta chỉ mang theo hai pháp khí, cho nên các ngươi cố chịu một đi.”
Hai người Cố Diệp Du: "..." Muốn chửi thề.
Đặc biệt là Cố Diệp Du, nghĩ thầm người nọ còn nói vị đại sư này sẽ hỗ trợ giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ xem ra không đáng tin cậy a! Ả ta đau đến phát khóc, ông ta chỉ đưa cho anh hai cùng Kiều Dụ pháp khí, còn họ thì không có.
Nước mắt ả chảy ròng:
“Nhưng đại sư, con đau đến không nhịn được nữa rồi.”
Cổ đại sư bất đắc dĩ:
“Trên người tôi chỉ có hai pháp khí, tôi cũng không có biện pháp.”
Ông ta lại đề nghị:
“Hay là các cô cậu thay phiên dùng đi.”
Cố Diệp Du cũng nhìn ra ông ta đang nói thật. Sau đó nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn về phía Cố Diệp Quân, giọng nói mềm mại:
“Anh hai.”
Cố Diệp Quân không muốn đưa Phật châu cho Cố Diệp Du. Hắn suy nghĩ một chút nói:
“Chờ anh đỡ một chút sẽ đưa cho em.”
Về phần chờ tới khi nào, là do hắn định đoạt. Cố Diệp Du không ngờ, anh hai lại không để ý đến nỗi đau của cô ta, vậy mà đã nói sẽ luôn bảo vệ cưng chiều cô ta, tên lừa đảo. Vốn đã đau, bây giờ còn có thêm một loại ủy khuất nói không nên lời. Cô ta càng khóc đến thương tâm.
Cô ta không dám ở trước mặt người khác quá thân mật với các anh trai, liền vươn tay kéo kéo góc áo anh tư ngồi bên cạnh. Cố Diệp Hạo nhìn thấy cô như vậy thì đau lòng. Anh ta đưa tay chọc chọc Cố Diệp Châu ngồi bên cạnh anh ta. Hai người liếc nhau, gật đầu với nhau.
Vừa vặn, Cố Diệp Quân ngồi bên cạnh Cố Diệp Châu. Cố Diệp Châu đột nhiên ôm lấy Cố Diệp Quân. Cố Diệp Hạo lấy tốc độ nhanh nhất, đứng lên cướp Phật châu khỏi tay Cố Diệp Quân. Sau đó đưa cho Cố Diệp Du.
Còn dùng thần sắc không đồng ý nhìn về phía Cố Diệp Quân:
“Anh hai, sao anh có thể quá đáng như vậy chứ, Du Du là em gái, anh nên nhường em ấy.”
Cố Diệp Châu cũng nói:
“Đúng vậy, anh hai sao lại làm như vậy, luôn bắt nạt em ấy.”
Sau khi bị cướp đi phật châu, cơn đau lập tức ập đến. Lại nghe hai đứa em trai ngu xuẩn nói, Cố Diệp Quân đau đến không có cách nào động thủ. Nếu không thật muốn đem hai người đánh c.h.ế.t cho xong.
Ánh mắt hắn âm hiểm nhìn về phía hai người:
“Các cậu thật sự là tốt lắm, chờ đó cho anh.”
Sau khi Cố Diệp Du lấy được Phật châu, lập tức hai tay nắm chặt. Cảm giác đau đớn quả nhiên giảm đi rất nhiều, ả trốn sau Cố Diệp Hạo, kiên quyết không trả lại phật châu.
Cố Diệp Hạo chắn trước mặt Cố Diệp Du, ra vẻ bảo vệ:
“Anh hai, anh đừng trút giận lên người bọn em. Ai đánh anh, anh đi tìm người đó đi.”
Cố Diệp Châu bổ sung:
“Đúng vậy, chúng em và Du Du không phải là nơi trút giận của anh. Là đàn ông, anh đi tìm người đánh anh đi.”
Còn xem anh hai có dám đi tìm Nhan Hạ hay không.
Cố Diệp Quân: “......”
Đây không phải là em trai, mà là kẻ thù. Lại vì đứa em gái nuôi mà nhắm vào anh trai ruột của mình như vậy, quả thật có bệnh. Cảm giác đau đớn truyền đến trên người càng mạnh, đầu óc của hắn lại càng thanh tỉnh. Hắn không nhịn được nghĩ, lúc trước Nhan Hạ về nhà, có phải cũng có cảm nhận và suy nghĩ như vậy không?
Ánh mắt hắn dừng trên người Cố Diệp Du đang trốn, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Từ nhỏ đến lớn, hắn rất cưng chiều Cố Diệp Du, cô ta muốn gì, bọn họ đều thỏa mãn cô ta. Thậm chí khi cô ta lén nói Nhan Hạ bắt nạt cô ta thế nào, cướp đồ của cô ta ra sao. Họ đều tin. Vì cô, hắn vẫn luôn nhắm vào người em gái ruột Nhan Hạ. Thậm chí còn vì cô ta, hắn còn dùng thủy quân bôi đen Nhan Hạ. Hiện tại cô ta ở trước mặt em ba và em tư khoe mẽ, giả bộ đáng thương để cho bọn họ đoạt phật châu trong tay hắn.
Giờ khắc này, Cố Diệp Quân đột nhiên cảm thấy, những năm gần đây đối xử tốt với Cố Diệp Du đúng là cho chó ăn. Hắn chịu đựng xúc động muốn đoạt lại Phật châu, nhắm mắt lại chịu đựng từng đợt đau đớn đánh úp lại. Ngoại trừ tức giận Cố Diệp Du, cũng tức giận Nhan Hạ. Thân là em gái ruột mà quá độc ác, đánh bọn họ một trận không đủ, lại còn hạ độc thủ như vậy. Hắn và em ấy cũng đâu có thù oán lớn như vậy chứ?
Trầm Linh Xảo thấy hai anh trai Cố Diệp Du, đem phật châu đoạt lại cho Cố Diệp Du thì có chút hâm mộ. Cô ta nhìn về phía Kiều Dụ, trong mắt mang theo chờ đợi, cả người càng mang theo một loại nhu nhược làm cho người ta trìu mến.
Kiều Dụ nắm ngọc bội, tự nhiên phát hiện ánh mắt Trầm Linh Xảo nhìn tới. Nhưng hắn lại không đưa ngọc bội cho cô ta, ngược lại học theo Cố Diệp Quân, nhắm mắt lại giả vờ dưỡng thần. Hắn không thích nhất, chính là loại nữ nhân giả vờ nhu nhược đáng thương, làm sao có thể đem ngọc bội cho ả ta. Đổi thành Quý Nguyệt còn có thể được.
(Tiểu yến mập mạp)