Sau khi sống lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận - Chương 126: Muốn đâm dao, vậy cùng đâm a!
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:33:59
Lượt xem: 284
Cố Diệp Du thấy Cố Diệp Quân nói xong, không nhìn cô ả nữa. Trong lòng cô ta tức giận đến không chịu nổi. Anh hai càng ngày càng quá đáng, ở trước mặt ba Cố đối xử với cô như vậy. Cô ả ủy khuất ngồi trở về, nắm thật chặt Phật châu. Nghĩ thầm sau này phải làm sao lôi kéo hắn trở về. Cố Diệp Quân chỉ cảm thấy n.g.ự.c và bụng ngày càng đau hơn.
Hắn nhìn về phía ba Cố:
“Ba, vị Cổ đại sư này lừa chúng ta a! Sau khi ông ấy giúp chúng ta xem xong, con càng đau gấp bội.”
Ba Cố thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trên trán càng đổ mồ hôi. Có chút đau lòng con trai. Bất quá lần này quả thực có thể dạy cho đứa con trai thứ hai một bài học. Ông thở dài:
“Cố chịu một chút đi, chờ ông ta trở về rồi nói sau. Nếu vẫn không đỡ, chỉ có thể tìm Nhan Hạ.”
Cố Diệp Quân có loại xúc động muốn đập đầu vào tường. Suy nghĩ một chút nắm lấy tay Cố Diệp Châu, dùng sức nắm chặt. Nếu em ba vừa rồi muốn như vậy, liền thành toàn cho hắn. Cố Diệp Châu không ngờ anh hai lại thật sự làm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kêu thảm thiết.
“A, anh hai, anh nhẹ một chút.”
Cố Diệp Quân chẳng những không nhẹ, mà còn dùng hết sức lực để phát tiết cảm giác đau đớn. Thiếu chút nữa bóp gãy tay Cố Diệp Châu. Cố Diệp Châu đau đến kêu lên, muốn thoát nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự tra tấn của anh hai.
Vì thế nói với ba Cố:
“Ba, ba quản anh hai mau, anh ấy muốn mưu sát con.”
Lại nhận được cái nhìn lạnh lùng của ba Cố:
“Đây không phải là yêu cầu vừa rồi của con sao? Anh hai con bất quá là đang làm theo lời con thôi.”
Đối với con trai thứ ba cùng con trai thứ tư, ông cho tới bây giờ cũng không có yêu cầu bọn họ phải thành đạt. Dù chỉ là bộ dạng hoàn khố chỉ biết ăn nhậu chơi bời cũng được, nhưng không thể ngu xuẩn đến mức bị người ta làm lệch lạc mà không tự biết, chẳng phân biệt được thân sơ.
Cố Diệp Châu: “...”
Ba ruột bất công, trong lòng tức giận, cũng không dám biểu hiện ở trước mặt ba Cố. Chỉ có thể chịu Cố Diệp Quân giày vò. Trầm Linh Xảo cũng chịu không nổi, chủ động mở miệng đòi ngọc bội với Kiều Dụ. Kiều Dụ lại giống như đang ngủ, không trả lời cô ta. Trầm Linh Xảo khó xử không thôi, nói tiếng xin lỗi với ba Cố, liền khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng. Cô ả chạy ra chỗ thư ký bên ngoài, muốn lấy đá viên chườm lên mặt.
Sau khi Trầm Linh Xảo đi, Cố Diệp Quân nhìn về phía Kiều Dụ mở miệng nói:
“A Dụ, thật không nhìn ra, ngươi lòng dạ sắt đá như vậy. Làm cho tiểu mỹ nữ tức giận đến mực khóc bỏ chạy mất.”
Kiều Dụ lúc này mới mở mắt, thản nhiên nói:
“Liên quan gì đến ta?”
Hắn quét mắt nhìn Cố Diệp Du còn mang theo nước mắt:
“Tiểu tiên nữ nhà cậu, không phải cũng bị cậu làm cho khóc rồi sao? Nhìn đáng thương như vậy, cậu không ôm dỗ dành à.”
Muốn đ.â.m dao, vậy thì cùng đâm. xem ai đ.â.m đau hơn.
Kiều Dụ vừa nói xong, sắc mặt Cố Diệp Quân và Cố Diệp Du đều thay đổi, nhìn về phía ba Cố sắc mặt đang khó coi hơn vài phần. Cố Diệp Quân buông em trai ngốc ra, chống đỡ kéo Kiều Dụ lên. Sau đó nắm lấy bả vai anh, mang theo vài phần cắn răng:
“Đi, chúng ta cùng đi nhà vệ sinh một chuyến.”
Kiều Dụ không phản kháng, cùng ba Cố nói một tiếng, hai người đi ra ngoài. Bất quá cũng không có đi nhà vệ sinh, mà đi ra một cái ban công nhỏ không có người.
Sau khi đi vào, Cố Diệp Quân trầm mặt nói:
“Cậu vừa rồi có ý gì? Cố ý nói cho ba tôi nghe?”
Kiều Dụ thấy sắc mặt hắn đau đến dữ tợn, đưa ngọc bội trong tay qua:
“Từ từ mà nói.”
Cố Diệp Quân sửng sốt, cũng không khách khí, cầm lấy. Cảm giác đau đớn thực sự đã được giảm bớt rất nhiều.
Kiều Dụ nói:
“Cho nên cậu cũng biết, quan hệ của hai người căn bản là không bình thường?”
Cố Diệp Quân nhíu mày:
“Vậy cậu cũng không cần cố ý nhắc tới trước mặt ba tôi.”
Mấy anh em bọn họ, trước đó vì hành động quá thân thiết với Cố Diệp Du nên đã bị ba cậu mắng. Kiều Dụ suy nghĩ một chút, vẫn là đem lời trong lòng nói ra.
“Cô con gái nuôi nhà cậu không đơn giản, nếu cậu tỉnh táo, thì đừng sa vào, nếu không cẩn thận cửa nát nhà tan. Tôi đây cũng là đang nhắc nhở ba cậu. Dù sao hai em trai kia của cậu, tôi thấy vẫn rất hưởng thụ.”
Mặc kệ nói như thế nào đều là bạn nối khố nhiều năm như vậy, hắn cũng không hy vọng Cố gia bị cô con gái nuôi này hủy hoại.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Cố Diệp Quân xoa xoa mi tâm:
“Đừng nhắc tới hai tên ngu xuẩn kia, không có mắt đâu.”
Kiều Dụ nhướng mày:
“Trước kia chẳng phải cậu cũng là một tên trong đám ngu xuẩn sao?”
Cố Diệp Quân: “......”
Hắn trừng mắt nhìn Kiều Dụ:
“Còn có thể nói chuyện đàng hoàng hay không? Trước kia tuy rằng tôi cũng cưng chiều Cố Diệp Du, nhưng còn chưa đạt đến trình độ như hai con heo ngu xuẩn kia.”
Bởi vì là em gái nuôi, không phải con ruột, bình thường lại nhu thuận nghe lời, liền cưng chiều một chút. Giống như là sủng vật yêu thích nuôi từ nhỏ. Khi thú cưng bị khi dễ, hắn là người làm chủ sẽ giúp đỡ. Vì vậy khi hiện tại phát hiện sủng vật không ngoan, không phải như trong tưởng tượng, hắn nhanh chóng bỏ mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-song-lai-toi-khien-nam-anh-trai-hoi-han/chuong-126-muon-dam-dao-vay-cung-dam-a.html.]
Trên người Kiều Dụ lại từng đợt đau đớn truyền đến. Không nhịn được châm chọc nói:
“Em gái anh ra tay, thật là con mẹ nó ác!”
Cố Diệp Quân nắm ngọc bội, mang theo một loại bất đắc dĩ:
“Cũng không phải, em ấy hiện tại tính tình nóng nảy, không thể trêu vào! Cậu cũng đáng đời, phụ tình ai không phụ, lại phụ bạn tốt của em ấy.”
Kiều Dụ cười lạnh:
“Tôi không lừa dối Quý Nguyệt, cậu đối với em gái mình thật tàn nhẫn, khó trách các ngươi là anh em.”
Cố Diệp Quân không muốn nói chuyện này. Nếu biết sẽ náo loạn thành như vậy, lúc trước đầu óc hắn bị úng nước, mới có thể vì Cố Diệp Du mà đối phó với em gái ruột như vậy.
Hắn ta nói sang chuyện khác:
“Đóa hoa trắng nhỏ bên cạnh cậu, chẳng phải cũng là để nuôi chơi sao?”
Kiều Dụ hỏi ngược lại:
“Cậu cảm thấy tôi cũng ngu xuẩn như anh em các cậu?”
Cố Diệp Quân: "..."
Tên khốn này miệng thật đáng ghét, chỉ thích đ.â.m tim. Hắn ha hả:
“Vậy cậu còn vì cô ả mà lừa dối Quý Nguyệt?”
Kiều Dụ bất đắc dĩ nói:
“Tôi không lừa dối Quý Nguyệt.”
Lại có thâm ý nói:
“Tiểu bạch hoa chẳng qua là còn hữu dụng mà thôi.”
Cố Diệp Quân trêu chọc hỏi:
“Dùng để sưởi ấm chăn?”
Kiều Dụ đen mặt:
“Cút, lão tử cũng không có thiếu thưởng thức như vậy.”
Cố Diệp Quân tò mò hỏi:
“Vậy dùng để làm gì?”
Kiều Dụ lườm hắn một cái nói:
“Biết quá nhiều, đối với cậu không có lợi.”
Sau đó lấy điếu thuốc ra, đưa qua một điếu, tự mình châm một điếu. Cố Diệp Quân châm thuốc, nhìn Kiều Dụ sau làn khói, thần sắc tối tăm, còn mang theo một cỗ lệ khí hắn chưa từng thấy qua. Hắn cũng không hỏi nữa. Hai người liên tiếp hút vài điếu thuốc, lúc này mới cùng nhau trở về văn phòng.
Trước khi vào cửa, Cố Diệp Quân đưa ngọc bội cho Kiều Dụ. Lúc hai người trở về, Trầm Linh Xảo đã trở về. Khi nhìn thấy Kiều Dụ, trong mắt hiện lên một loại oán hận và tổn thương. Nhưng Kiều Dụ không nhìn cô ta.
Ngồi một hồi, Cổ đại sư mang theo một ông già mặc áo choàng màu xám bước vào. Ông ta giới thiệu với mấy người ba Cố:
“Đây là sư huynh của ta, các ngươi gọi hắn là Túc đại sư là được.”
Mấy người ba Cố lần lượt chào hỏi đối phương. Túc đại sư gật đầu, ánh mắt quét qua bốn người Cố Diệp Quân.
Sau đó lấy ra một cái la bàn, mở miệng nói:
“Bốn vị bằng hữu, các ngươi hãy đặt tay lên la bàn của ta.”
Cố Diệp Quân đưa tay đặt lên la bàn, la bàn hơi nhúc nhích. Ba người kia cũng vậy. Tiếp theo Túc đại sư lnhìn bốn người họ một cách cẩn thận.
“Xem ra, vào ngày bị thương các người đã trúng Âm Sát. Nhưng Âm Sát rất nhanh liền biến mất trong cơ thể, để cho các ngươi chịu đau đớn tra tấn, không để lại dấu vết.”
Ba Cố hỏi:
“Đại sư phát hiện ra Âm Sát rồi à?”
Túc đại sư lắc đầu:
“Không có, ta dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán.”
Hắn ý vị thâm trường nói:
“Người hạ Hạ Âm Sát rất cao minh, không cho người ta bắt được chứng cứ, nhưng lại có thể khiến bọn họ đau đến không muốn sống.”
Cố Diệp Quân hỏi:
“Vậy đại sư có thể giúp hóa giải không?”
Hắn không có hứng thú với những thứ khác, chỉ là không muốn đau nữa.
(Tiểu Yến Mập Mạp)