Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 43: Thù mũi đau, không đội trời chung

Cập nhật lúc: 2025-01-13 17:30:36
Lượt xem: 226

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một bụi cây xanh ngát tươi tốt.

Không còn gì khác.

Ánh mắt Chu Mạt Lê đảo qua đảo lại giữa Lục Dạng và bụi cây, cuối cùng dừng lại ở người trước.

Anh ta không nói gì, chỉ hơi nhăn mày lại, tự mình cân nhắc.

Lâm Tân Mông để ý thấy biểu cảm thay đổi của Chu Mạt Lê, quay qua hỏi Lục Dạng:

“Lục Dạng, có phải cô lạc đường rồi vô tình đưa chúng tôi đến chỗ này, sợ mọi người trách cứ nên giả vờ chỉ vào bụi cây đối phó với chúng tôi không?”

Núi đá dựng đứng, đường đi không rõ ràng, nhưng đầu Lục Dạng cứ như có bản đồ, từ lúc vào núi đến bây giờ vẫn không hề dừng chân.

Nếu không phải cô và tổ tiết mục có gì mờ ám, thì chính là cô mang họ đi linh tinh, lừa gạt bọn họ.

【 Hóa ra đầu óc bọn họ vẫn biết suy nghĩ! 】

【 Kịch bản chương trình quá rõ ràng, Lục Dạng nắm chắc như vậy, nhất định là đã biết tất cả manh mối và nhiệm vụ từ trước! 】

【 Tôi thấy nếu Lục Dạng đem bọn họ đi bán, bọn họ còn vui tươi hớn hở mà hỗ trợ đếm tiền cơ. 】

Tổ tiết mục muốn thấy rõ phản ứng của Lục Dạng, nên điều khiển drone dần hạ xuống.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Ngũ quan không tì vết của cô hoàn toàn phơi bày trước màn hình có độ phân giải cao.

Bởi vì góc cận mặt đột nhiên hiện ra, đề tài của đám cư dân mạng cũng dần chạy về bốn phương tám hướng.

【 Có phải fan của Lục Dạng trà trộn vào tổ tiết mục không, sắc đẹp bùng nổ có độ phân giải 8K quá là đẳng cấp! 】

【 Trên thế giới này có rất nhiều loài hoa, hoa hồng, hoa mẫu đơn, hoa bách hợp, ngoài ra còn có chị Dạng mỹ mạo như hoa! 】

【 Vòm chân mày cao hoàn hảo, sống mũi thẳng tắp, cấu trúc xương tự nhiên, chỗ nào cũng làm tôi mê mẩn!! 】

Lục Dạng chớp nhẹ mắt, không nhanh không chậm bước về phía trước, Lục Minh Tự theo sát phía sau cô.

Lục Dạng đi được ba bước, ngừng lại trước một gốc cây, chậm rãi nói: “Chúng ta đi từ phía bắc của ngọn núi vào đây, mấy thân cây trên đường đều có vết trầy.”

“Vết trầy?”

Lâm Tân Mông đi lên trước, nheo mắt lại, vân vê đầu ngón tay trên vỏ cây.

Quả nhiên cảm nhận được vết rạch rõ ràng.

Cô ta giật mình nói: “Có vết trầy thật này!”

Nghe vậy, Chu Mạt Lê, Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên cũng tiến lên, mấy người vây quanh thân cây nghiên cứu.

Vết nứt không lớn, hơn nữa màu sắc cũng không khác biệt là bao, chỉ dùng mắt thường để nhìn thì rất khó nhận ra,  trừ khi mà cố tình chạm vào.

Chu Mạt Lê ngây người nhìn về phía Lục Dạng.

Những người không có kinh nghiệm như bọn họ đều sẽ không nghĩ đến việc quan sát thân cây, hơn nữa, cho dù có nhìn thấy có vết rách, bọn họ cũng chỉ cho rằng là hiện tượng tự nhiên, chẳng có gì khác lạ.

Lực quan sát của Lục Dạng rốt cuộc mạnh như nào mà đến cái này cũng có thể phát hiện ra.

Lục Minh Tự cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Dạng Dạng ơi, sao em biết thân cây bị người ta rạch thế?”

“Cái đường mà chúng ta đi vào, có một cây đại thụ rất dễ thấy, bùn đất bên dưới có dấu chân hỗn độn.” Lục Dạng nhẹ nhàng kể, “Chắc là trước khi tổ tiết mục tới thiết kế đã có một trận mưa lớn, mà từ khi bọn họ rời đi cho tới bây giờ đều không có mưa. Mấy cái dấu chân đó vẫn còn nguyên đến hiện tại.”

Nếu chỉ là đi ngang qua thì dấu chân sẽ không hỗn loạn như vậy.

Huống hồ, vết trầy trên cây vô cùng ngay ngắn, vừa nhìn đã biết là bị người ta dùng d.a.o rạch ra.

Tổ tiết mục cố tình dẫn bọn họ vào cánh rừng hoang dã, chẳng qua là muốn tạo cảm giác hồi hộp cho chương trình.

Dù sao thì nơi này cũng có cây cao bóng cả, ve kêu nhức óc, âm trầm vô cùng.

Lâm Tân Mông không đoán được Lục Dạng lại dễ như chở bàn tay công phá được câu hỏi của cô ta.

Cô ta nhanh chóng xoay chuyển đầu óc rồi hỏi: “Vậy làm sao cô biết là bụi cây?”

Lục Dạng nói: “Hình dạng của vi khuẩn nấm trên tấm thẻ là hình bán cầu, bụi cây cũng có hình như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-43-thu-mui-dau-khong-doi-troi-chung.html.]

“Nhưng ở đây không có nấm mà?” Lâm Tân Mông vẫn nắm mãi không buông cái hình nấm trên tấm thẻ.

Lục Dạng cười khẽ, “Tổ tiết mục chưa bao giờ bảo là chúng ta phải đi tìm nấm.”

Lâm Tân Mông há miệng định hỏi thêm, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì.

Nấm và cam đều là suy đoán của bọn họ, vẫn luôn chưa được chứng thực.

Nhưng nếu đã như vậy, vì sao Lục Dạng lại nói muốn đi tới nơi ẩm ướt ở hướng Bắc để tìm nấm?

Tâm lý phòng bị mà Lâm Tân Mông tỉ mỉ thiết kế lên hoàn toàn bị công phá, chỉ còn lại một màn sương mù nghi ngờ.

Chu Mạt Lê đi một vòng quanh bụi cây Lục Dạng vừa chỉ, nhìn chăm chú mấy lần nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Anh ta hỏi: “Chỗ này không chỉ có một bụi cây, sao cô biết cái nào là cái chúng ta đang tìm?”

“Rừng núi hoang vu nhiều năm, bụi cây hẳn là nên mọc um tùm, mà hình dáng của bụi cây này lại trông y hệt một cây nấm. Gọn gàng ngăn nắp như vậy, vừa nhìn đã biết là được người có chuyên môn cắt tỉa.”

Mọi người nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện các bụi cây khác đều bị cỏ dại mọc lộn xộn xung quanh, mà bụi cây này lại sạch sẽ như được chăm chút trong vườn hoa.

Từ lúc đi vào, bọn họ đều chỉ đi phăm phăm về phía trước, vẫn chưa chú ý xem thảm thực vật có gì khác thường không. Hoặc là nói, bọn họ chưa từng biết là phải quan sát hình dạng của thực vật.

【 Lần này chương trình cứ như đang chơi trò trẻ con ấy, không vui bằng manh mối 7. 】

【 Tôi tuyên bố 《 Sinh tồn nơi hoang dã 》mùa 2 đã đổi tên thành 《 Lục Dạng và một đám đồng đội vô dụng 》. 】

【 Ngoại trừ Lục Dạng, những người khác đều không thèm suy nghĩ gì luôn…… Từ từ, là trừ Lục Dạng và Lục Minh Tự, ít nhất Lục Minh Tự còn nhớ tới hỏi Lục Dạng có khát nước hay không. 】

Lửa giận bị Lục Minh Tự khơi mào lúc trước của Tần Diệc Đàm tiêu đi không ít, cậu ta nhìn chằm chằm bụi cây, gãi gãi đầu, mờ mịt hỏi:

“Thế rốt cuộc đáp án của manh mối 3 là gì?”

【 Tần Diệc Đàm vẫn chưa hiểu cái quần què gì hết. 】

Ôn Tiên đột nhiên nảy ra ý tưởng, hưng phấn nhảy dựng lên, giơ tay kích động nói:

“Tôi biết! Tôi biết!”

Cô nàng đứng bên cạnh Tần Diệc Đàm, nên khi nhảy lên, ba lô vừa hay cọ trúng chóp mũi của cậu ta.

Tần Diệc Đàm tức giận vuốt mũi, cắn răng hỏi: “Cô biết cái gì?”

Tốt nhất nói ra được cái gì hữu ích, nếu không cái thù đau mũi này, quyết không đội trời chung!

Ôn Tiên: “Có một bài hát tên là《 Bụi cây 》, cho nên nhất định có liên quan đến bài hát này!”

Tần Diệc Đàm: “Đáp án là bài hát?”

“Trong bài có câu “mệt mỏi thì tìm một bụi cây trốn xuống”, đáp án có lẽ là ở bụi cây!” Ôn Tiên vui vẻ nói.

“…… Rồi có liên quan gì đến bài hát?”

“Có liên quan gì đâu!” Ôn Tiên nhếch miệng cười nói, “Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới có một bài hát như vậy thôi.”

“……”

Chu Mạt Lê vẫn ngồi xổm xuống, tìm kiếm trong bụi cây.

Lục Minh Tự đặt ba lô trên mặt đất, để Lục Dạng ngồi tạm trên ba lô, rồi dùng tay quạt mát cho cô.

“Dạng ơi, giả thiết lùm cây bụi của chương trình có hàm ý gì vậy em?”

“Chủ đề mùa này rất trong sáng, chắc chắn liên quan đến môi trường nơi đây.”

Lục Dạng đưa nước khoáng cho hắn, tiếp tục nói: “Bụi cây ở khu vực ẩm ướt, có nguồn nước làm dinh dưỡng, tác dụng là bảo vệ nguồn nước và nguồn đất, điều hòa khí hậu.”

Nhớ tới nhiệm vụ 7, Lục Minh Tự tán thưởng nói: “Lần trước là môi trường biển, bây giờ là môi trường rừng. Dạng ơi, em thông minh thật đó! Đúng là em gái yêu quý của anh!”

“Chỉ là suy đoán thôi, phải căn cứ vào thông tin phía sau thì mới xác định được.” Lục Dạng nói.

Lâm Tân Mông thấy Chu Mạt Lê đã nhét cả đầu vào bụi cây rồi mà vẫn không phát hiện ra cái gì.

Cô ta chủ động xin ra trận, “Đầu em nhỏ, nếu không để em chui vào xem cho?”

Loading...