Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 48: Thà gọi sói độc thân, chớ chọc lửng độc ác

Cập nhật lúc: 2025-01-22 00:58:58
Lượt xem: 183

【 Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! 】

【 Nhiệt liệt chúc mừng, lửng hoang ghép được một đôi nam nữ! 】

【 Bây giờ tôi đã tin chương trình không có kịch bản! Dù sao thì mấy trường hợp như này, ai mà nghĩ ra được chứ! 】

Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông đều lực bất tòng tâm mà dập đầu, không nghĩ ra được cách nào khác.

Lửng hoang dùng ánh mắt sắc bén, chậm rì rì vây bọn họ lại.

【 Một thằng đàn ông như Tần Diệc Đàm sao lại tay trói gà không chặt thế? Không phải cậu ta thường đăng Weibo ảnh tập thể hình ở phòng gym sao? 】

【 Tôi nhớ một ngày trước khi chương trình phát sóng, cậu ta còn khoe cơ bụng 8 múi của mình mà, không phải đều là ghép vào đấy chứ? Trời ơi, nam minh tinh hóa ra cũng photoshop ảnh! 】

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

【 Lửng hoang: Hai cái đứa ngốc manh này, trông cũng không ngon lắm, ghét bỏ.jpg】

Lâm Tân Mông như bị trói lại đợi làm thịt sơn dương, hốc mắt đỏ bừng, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Khi hai người bọn họ đang chuẩn bị tinh thần lập di chúc, chấp nhận hiện thực mình sắp bị lửng hoang ăn thịt, đột nhiên một âm thanh từ phía sau truyền đến:

“Tần Diệc Đàm, Lâm Tân Mông, hai người đêm hôm khuya khoắt quỳ ở đây làm gì?”

Là tiếng của Lục Minh Tự.

Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông như bắt được một cọng rơm cứu mạng, cùng lúc quay người ra nhìn, ngoại trừ Lục Minh Tự, những người khác cũng tới.

Thấy Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông mừng như điên, cô ta run rẩy nói: “Chu Mạt Lê, cứu em!”

Tần Diệc Đàm cũng như thấy ánh mặt trời, nhìn bốn người một vòng, không biết kêu ai, lại sợ kích thích lửng hoang, cậu ta chỉ có thể đè giọng xuống, nói: “Cứu mạng! Ở đây có mãnh thú!”

Lời vừa nói ra, mọi người mới chú ý tới con lửng hoang bị Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông che khuất.

Con lửng hoang này cao gần 1 mét, hàm răng trông khá hung dữ.

Lục Minh Tự vội vàng đứng lên trước người Lục Dạng, bảo vệ cô ở sau lưng: “Dạng ơi, em đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để nó làm hại em đâu.”

Lục Dạng: “Anh ơi, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Lửng hoang hành động nhanh nhẹn, không chỉ hay ghi thù, còn có năng lực công kích mạnh mẽ.

Tần Diệc Đàm muốn đứng dậy, nhưng đầu gối trái cậu ta vừa nhích một chút, lửng hoang đã bực tức lẩm bẩm kêu vài tiếng xì xì, miệng không ngừng phun nước bọt, cậu ta sợ tới mức hoàn toàn không dám động đậy.

Mà Lâm Tân Mông chân đã mềm nhũn, căn bản không đứng lên nổi.

Lửng hoang đi quanh hai người bọn họ, nhưng lại không thèm để ý bốn người Lục Dạng vừa mới tới.

Chu Mạt Lê thuận tay cầm một cây gỗ, cẩn thận đi về phía trước.

Lục Dạng vừa nhìn thấy động tác của anh ta đã lên tiếng nhắc nhở:

“Lửng hoang là loài động vật vô cùng hung dữ, có gai nhiều hơn cả xương rồng, rất khó đối phó.”

Lửng hoang dùng mũi ngửi ngửi Tần Diệc Đàm.

Tần Diệc Đàm sợ đến mất khả năng quản lý biểu cảm: “Đừng nói nữa, nó sắp cắn tôi đến nơi rồi!”

Ôn Tiên nhặt một cục đá vừa tay lên, nghe thấy lời Lục Dạng nói, cô nàng quay đầu lại, hỏi: “Lục Dạng, cô có biện pháp nào tốt hơn không?”

Lục Dạng quét mắt, im lặng một lúc rồi mới nói:

“Thà gọi sói đơn độc, chớ chọc lửng độc ác. Chỉ có thể dẫn nó về hang thôi.”

Chu Mạt Lê quay đầu, nhìn về phía Lục Dạng vẫn đang bình tĩnh, hỏi: “Dẫn thế nào?”

Lục Dạng nhìn về phía Tần Diệc Đàm: “Trong túi anh ta có món mật ong mà lửng hoang thích, ném mật ong vào trong hang, lửng hoang tự biết đi về.”

Sau khi nghe xong, Tần Diệc Đàm kiên quyết che lại mật ong của mình, dáng vẻ thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục:

“Không được! Tuyệt đối không thể cho nó mật ong! Đây là vật tư tổ tiết mục cho tôi! Các cậu nhiều người như vậy, nhất định có thể đả đảo lửng hoang, cứu bọn tôi!”

Lúc này, lửng hoang ngẩng đầu, vừa lúc chạm mắt Lục Dạng.

Ánh mắt một bên nhạy bén, một bên trong veo.

【 Ha ha ha sao tôi lại có cảm giác Lục Dạng và lửng hoang có điểm nào đó rất hài hòa, mắt to trừng mắt nhỏ, thấy hơi hơi đáng yêu. 】

【 Lửng hoang cười lạnh: Cô coi tôi là chó để trêu đùa à? Cũng được thôi! Làm chó liếm* của chị Dạng, tôi làm được! 】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-48-tha-goi-soi-doc-than-cho-choc-lung-doc-ac.html.]

(*: Chỉ những người hay la liếm, không từ thủ đoạn tiếp cận, lấy lòng người khác).

【 Cái mắt nhỏ vô dụng của con lửng hoang này quả thật có chỗ rất đáng yêu ha ha ha ha ha ha. 】

Lục Dạng nhún vai: “Như vậy không được đâu, lửng hoang là động vật bảo hộ trọng điểm của quốc gia, chúng ta không thể làm tổn thương nó.”

Tần Diệc Đàm do dự.

Lửng hoang đột nhiên ở bên cạnh cậu ta tru một tiếng, làm Tần Diệc Đàm sợ tới mức lập tức đồng ý:

“Tôi không cần mật ong nữa là được chứ gì!”

“Đương nhiên là được.”

Lục Dạng hơi chép miệng cười: “Anh trực tiếp ném mật ong vào trong hang là được, động tác phải nhanh một chút, nếu không lửng hoang lỡ như lanh mồm lanh miệng, lại cho cả tay anh và mật ong vào bụng, đến lúc đấy thần tiên cũng không cứu nổi.”

Mới nghe xong, Tần Diệc Đàm đã thấy bàn tay đau nhức, cậu ta không do dự thêm, nhanh chóng đứng lên, vung tay ra, trực tiếp ném vào miệng hang đen ngòm không thấy đáy.

Khứu giác nhanh nhạy của lửng hoang kêu lên một âm thanh vô cùng đặc biệt, nó chống sườn dốc, quay về hang động.

Cuối cùng cũng an toàn.

Tim Tần Diệc Đàm không còn nhảy thình thịch loạn nhịp nữa, mà như được một dòng nước ấm rót vào lòng, như được trời cao đặc biệt ân xá.

【 Mọi người không thể để lửng hoang bị thương, cũng không thể để lửng hoang làm mọi người bị thương! May là có Lục Dạng ở đó, nếu không cái chương trình này sẽ bị gọi đi nói chuyện! 】

【 Bảo sao lửng hoang cứ nhìn mãi vào túi của Tần Diệc Đàm, hóa ra là ngửi thấy mùi mật ong! 】

【 Ha ha ha ha thế nên trong chuyện này, người tổn thương chỉ có Lâm Tân Mông à? Lãng phí bao lần gọi bố. 】

【 Sao lại thấy ánh mắt Tần Diệc Đàm nhìn Lục Dạng như là thấy thần linh thế? 】

Chu Mạt Lê thâm thúy nhìn về phía Tần Diệc Đàm, lại nhìn về phía Lâm Tân Mông.

Bởi vì dập đầu mấy cái, tóc Lâm Tân Mông bây giờ dính vài ngọn cỏ cây, trông vô cùng chật vật.

Cô ta nặn ra một nụ cười: “Sao mọi người lại đến đây?”

Ôn Tiên giải thích: “Đến phiên Lục Dạng và Lục Minh Tự đứng gác, nhưng lại không tìm thấy các cậu, sợ các cậu xảy ra chuyện, nên chúng tôi ra đây tìm.”

“Hóa ra là như vậy, cảm ơn mọi người.”

Lâm Tân Mông nhìn Chu Mạt Lê, vô cớ vui vẻ: “Chu Mạt Lê, cũng cảm ơn anh nhé.”

Ôn Tiên hoang mang nhìn Lâm Tân Mông vẫn quỳ trên mặt đất: “Sao cô chưa đứng dậy?”

Lâm Tân Mông xấu hổ, lắp bắp nói: “Quỳ lâu quá, chân… chân tôi tê rần rồi.”

“……”

Sáu người trở về, vẫn dựa theo vị trí đứng gác đã sắp xếp lúc trước.

Có một sự khác biệt đó là, Lục Minh Tự để Lục Dạng đi nghỉ ngơi, hắn một mình trông coi.

Lục Dạng biết anh trai nhà mình cứng đầu thế nào, nên cũng không từ chối ý của hắn.

Trong đêm mùa hè, lửa trại đẹp đẽ cháy rực trong khu rừng tăm tối, sau đó, ngọn lửa tắt dần, chỉ còn lại chút hơi ấm.

Một rặng mây đỏ xuất hiện trên bầu trời màu xanh nhạt, mặt trời rực rỡ nhô lên từ bìa rừng, hàng ngàn tia sáng đột nhiên lan tỏa khắp không gian.

Một ngày mới bắt đầu, mọi người ngồi lại một chỗ, thảo luận nhiệm vụ 3.

“1203 là Tết Trồng Cây, cho nên nhiệm vụ 3 có phải là gieo trồng cây cối hay không?!” Tần Diệc Đàm đột nhiên nói.

Ôn Tiên vẫn mãi nhớ mong hạt ngọc màu lam lần trước, lắc đầu:

“Không đúng đâu, nếu nhiệm vụ 7 là tìm hạt ngọc, vậy thì nhiệm vụ 3 cũng phải là tìm ngọc. Nếu liên quan đến trồng cây, hẳn là viên ngọc đó được chôn ở dưới gốc cây, chỉ cần chúng ta tìm được cái cây đó thì có thể hoàn thành nhiệm vụ 3!”

Tần Diệc Đàm phản bác: “Cô nói vậy không đúng! Nhiệm vụ 3 sao có thể vẫn là tìm ngọc! Không thể nào!”

Hai người mỗi người một ý, không bên nào nhường bên nào.

Chu Mạt Lê nghiêng đầu, dò hỏi Lục Dạng: “Cô nghĩ thế nào?”

“Lời thảo luận của bọn họ có thể dùng để tham khảo.”

Lục Dạng dõi mắt về nơi xa, nhẹ nhàng nói: “Người của tổ tiết mục  tới.”

 

Loading...