Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 49: Lục Minh Tự cũng nổ
Cập nhật lúc: 2025-01-24 00:27:47
Lượt xem: 200
Chu Mạt Lê nghiêng đầu, dò hỏi Lục Dạng: “Cô nghĩ thế nào?”
“Lời thảo luận của bọn họ có thể dùng để tham khảo.”
Lục Dạng dõi mắt về nơi xa, nhẹ nhàng nói: “Người của tổ tiết mục tới.”
“Tổ tiết mục?”
Sáu người sôi nổi nhìn về hướng Lục Dạng chỉ.
Trên trời cao, hai chiếc trực thăng bay về phía bọn họ, khoảng cách càng gần thì hình dáng trực thăng càng hiện rõ.
Đầu trực thăng có màu đen, thoạt nhìn như là một tấm chắn, thân máy có màu xanh đen, mặt trên in chữ kí hiệu Z6-102.
Lục Minh Tự ủ rũ ngáp một cái:
“Tổ tiết mục đột nhiên có lòng tốt, nhớ tới việc cho chúng ta vật tư à?”
Ánh mắt Ôn Tiên sáng lên: “Thật à? Có nồi tê cay? Có nướng BBQ không?”
“……”
【 Xem nhóc con Ôn Tiên thèm như nào kìa, tổ tiết mục làm người đi, mau phát thức ăn cho con bé! 】
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Lâm Tân Mông không hiểu gì cả.
Trong ấn tượng của cô ta, tổ tiết mục từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện, càng đừng nói đến việc sẽ gióng trống khua chiêng lái trực thăng đến đây.
Lâm Tân Mông: Hệ thống, đây là cốt truyện đoạn nào?
[ Giải khóa cốt truyện mới yêu cầu tích điểm, bởi vì ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Lục Minh Tự / Tần Diệc Đàm, không được tăng tích điểm, vậy nên, cốt truyện mới lần này không thể báo cho cô. ]
Lâm Tân Mông nắm chặt tay, trong lòng mắng một tiếng.
[Phát hiện ký chủ vũ nhục hệ thống, trừ đi 2 điểm, coi như trừng phạt. ]
Lâm Tân Mông: “……”
“Đằng kia không phải là quân dã chiến à?” Tần Diệc Đàm kinh ngạc nói.
Mọi người quan sát lần nữa, phát hiện trực thăng ngừng ở khoảng không cách mặt đất hơn 10 mét.
Mấy người đàn ông mặc quân phục ngụy trang mọi địa hình từng người từng người trèo xuống bằng dây thừng, toàn bộ quá trình đều nước chảy mây trôi, tựa như binh lính được huấn luyện.
Phòng phát sóng trực tiếp ùa vào một đống người xem, đủ loại bình luận ùn ùn kéo đến, tràn ngập toàn bộ màn hình.
【 Wow wow wow!!! Nhiều đàn ông như vậy, xin hãy ban cho tôi một anh để làm chồng có được không!! 】
【 Tổ tiết mục cũng chơi lớn thật đấy, mùi tiền ngập tràn như này cơ mà! 】
【 Cái cảnh này, trận địa này, có thể nói là chương trình hàng đầu trong nước! Ai bảo 《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 mùa 2 xuống dốc, tôi là người đầu tiên phản đối! 】
Hai chiếc trực thăng hạ xuống tám người đàn ông.
Bọn họ mặc quân phục ngụy trang có thể di chuyển trên mọi địa hình.
Bộ đồng phục ngụy trang này có chất liệu đặc biệt thích ứng được với sự thay đổi của ánh sáng và thay đổi màu sắc khi ánh sáng thay đổi, giúp quần áo hòa nhập với môi trường, che giấu dáng người.
Người đàn ông ở giữa giơ tay lên, chậm rãi tháo chiếc mũ quân đội xuống, mái tóc ngắn gọn gàng cùng đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc nét hiện rõ trước ống kính, cũng phản chiếu trong con ngươi của sáu người.
Ôn Tiên trợn mắt há mồm, trực tiếp bật ra lời trong lòng:
“Mẹ nó! Giang Nghiễn Chu à!”
Tần Diệc Đàm vỗ mặt mình, nói:
“Không phải nằm mơ! Giang Nghiễn Chu thật sự tới tham gia chương trình!”
Không chỉ bọn họ kinh ngạc, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không thể tưởng tượng được.
Phải biết rằng, mỗi năm Giang Nghiễn Chu lăn lộn trong giới điện ảnh đều cầm giải thưởng trong nước ngoài nước đến mỏi tay, nhưng sẽ không tham gia chương trình tạp kỹ, càng sẽ không tham gia mấy chương trình tạp kỹ chiếu mạng mà không chiếu đài như này.
【 Không ngờ đấy! Vốn dĩ là tôi muốn đến giễu cợt cái chương trình tạp kỹ này cọ nhiệt Giang Nghiễn Chu, cố ý thả ra tin tức anh ấy lộ diện, ai ngờ người bị vả mặt là tôi! 】
【 A a a! Nam thần của tôi mặc quân trang! Cái nhan sắc đẹp trai đến nỗi trái tim, ánh mắt và mỗi tế bảo trên cơ thể tôi đều điêu đứng! ! 】
【 Xin Giang Nghiễn Chu hãy treo quân trang trên người!! Hoặc là suy xét đến việc quay một bộ phim có hình tượng quân nhân cũng được, độ thích hợp tuyệt đối 10000%!! 】
Giang Nghiễn Chu mặc một bộ quân trang, đứng ở giữa, trên tay cầm chiếc mũ quân đội rộng vành, phối với đai lưng chỉnh tề, thân hình rắn chắc như cây thông có cành lá mọc, làm giảm đi sự yếu đuối của làn da nhợt nhạt, tăng thêm vẻ oai hùng và phong thái tao nhã.
Môi anh hơi cong lên, nhưng ánh mắt lại như một đám mây nhìn xuống con tàu đang chìm vào kẽ nứt tối tăm, lạnh lẽo.
Lục Minh Tự mở to mắt, kinh ngạc giống mọi người.
Thằng nhóc Giang Nghiễn Chu này học được cách trượt dây thừng nhảy xuống trực thăng từ khi nào vậy?
Thằng nhóc tâm cơ này, dám lén lút học sau lưng hắn, làm mọi người kinh ngạc!
Lục Minh Tự lén lút liếc nhìn sắc mặt của Lục Dạng, nhỏ giọng thăm dò:
“Dạng ơi, em cảm thấy Giang Nghiễn Chu thế nào?”
Đôi mắt đen láy của Lục Dạng lóe lên, dừng trên người Giang Nghiễn Chu một lát, lại dừng trên người Lục Minh Tự một lát.
Không thể làm giảm sự tin tưởng của anh trai ngốc, lời nói dối thiện ý nên nói vẫn phải nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-49-luc-minh-tu-cung-no.html.]
Cô đảo mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đẹp trai nhất, anh là người đẹp trai nhất vũ trụ.”
Lục Minh Tự nghe được đáp án vừa lòng liền gật đầu: “Anh biết ngay mà!”
Người đàn ông đẹp trai nhất trong mắt em gái quả nhiên vẫn là hắn!
Vậy hắn sẽ miễn cưỡng cho Giang Nghiễn Chu ở trước mặt người khác đẹp trai một xíu.
Lâm Tân Mông giật mình: “Sao Giang Nghiễn Chu lại đến đây? Không hợp lý lắm nhỉ!”
Khi mọi người còn chưa thể tưởng tượng nổi, tám người đàn ông mặc quần áo ngụy trang sải bước đến trước mặt bọn họ.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi về phía trước một bước, khí thế to lớn vang dội hét lên: “Nghiêm!”
Tần Diệc Đàm sợ tới mức phản xạ có điều kiện, lập tức đứng thẳng lưng.
“Chào mọi người, tôi là nhân viên công tác của tổ tiết mục, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Lưu!”
“Hôm nay, chúng tôi tới đây để trao giải cho Lục Dạng!”
Ôn Tiên miệng nhanh hơn não, theo bản năng hỏi: “Trao giải?”
Tiểu Lưu: “Vâng! Lần trước Lục Dạng dựng lều đã phá kỷ lục Guinness thế giới, mang đến một niềm vui to lớn cho chúng ta, cũng khiến chương trình nhanh chóng thoát vòng, bởi vậy, tổ tiết mục đặc biệt mời chuyên gia William của tổ chức và diễn viên Giang Nghiễn Chu tới trao giải cho cô ấy.”
Ánh mắt Lục Dạng tràn đầy sức sống và vô cùng sáng ngời, tầm mắt đảo qua lại giữa William và Giang Nghiễn Chu.
Khi ánh mắt tiếp xúc, cô lễ phép gật đầu coi như chào hỏi.
【 Giang Nghiễn Chu quả thật đẹp trai kinh người, mọi người đều nói anh ta là nam thần ốm yếu, nhưng khi mặc quân trang lại trông rất phong độ! Cơ n.g.ự.c ảnh rắn chắc cứ như sắp nhô ra khỏi màn hình, đẹp trai nhỉ! 】
Bỗng nhiên, Lâm Tân Mông xen vào nói: “Trao có cái giải thưởng thôi mà phải gióng trống khua chiêng như này sao? Không thể để lúc khác được à?”
Mọi người đều kỳ quái nhìn chằm chằm cô ta.
Lâm Tân Mông cười giải thích: “Ý của tôi là, chúng ta quay chương trình ở nơi có môi trường chẳng ra làm sao, tôi sợ mọi người phải chịu khổ.”
Đôi mắt màu lam của William nhìn lên mặt Lâm Tân Mông, cười lạnh đáp:
“Khi một mình tôi hành tẩu ở hoang mạc thì cô còn chưa sinh ra đâu, cô bé, đừng để ý nhiều như thế.”
Giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa cảnh giác của ông ta khiến Lâm Tân Mông cứng đờ mặt, không dám nói gì thêm.
【 Oa ha ha, William dường như muốn nói: Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, muốn quản tôi, thì phải lo được cho cái thân mình trước đã! 】
【 Điểm tôi chú ý là William nói tiếng phổ thông rất chuẩn, ông ấy thật sự là người nước ngoài à? 】
William quay đầu, nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, sắc mặt lập tức hiền dịu hơn hẳn: “Bắt đầu được chưa?”
Giang Nghiễn Chu: “Vâng.”
Người bên cạnh đưa huy chương cho William, William lại đưa cho Giang Nghiễn Chu.
Ngón tay như tạc tượng của Giang Nghiễn Chu cầm lấy huy chương, anh đi đến gần Lục Dạng, sau đó dừng trước mặt cô.
Lục Dạng ngẩng đầu.
Hai người đối mắt với nhau.
Nhưng chỉ đúng ba giây.
Giang Nghiễn Chu đeo huy chương lên cổ Lục Dạng, sau đó anh đưa tay ra, thấp giọng nói:
“Chúc mừng.”
Lục Dạng cũng thân thiện bắt tay anh: “Cảm ơn.”
Giang Nghiễn Chu buông tay rồi, nhưng Lục Dạng vẫn còn đắm chìm ở sự tiếp xúc lúc đó.
“Chúc mừng Lục Dạng, chúc mừng chương trình, chúc mừng mọi người!”
Tiểu Lưu tình cảm mãnh liệt nói, quay đầu cung kính hỏi Giang Nghiễn Chu:
“Thầy Giang, còn có gì muốn nói không?”
Ánh mắt Giang Nghiễn Chu không rõ cảm xúc, nhìn về phía Lục Dạng vẫn còn m.ô.n.g lung:
“Có cái gì muốn hỏi anh phải không?”
Dứt lời, tầm mặt mọi người cùng nhìn về phía Lục Dạng.
Lục Dạng thẳng thắn nhìn chằm chằm tay Giang Nghiễn Chu, sau đó, cô ngẩng đầu lên, chân thành hỏi:
“Em có thể sờ tay anh được không?”
Lời vừa nói ra, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.
Lục Minh Tự cũng bùng nổ.
—----------
Lời của tác giả:
Sân khấu đầu tiên của Giang Nghiễn Chu nên phải cho ảnh đẹp trai tí, dù sao ảnh cũng rất đáng thương.
Máy kéo / máy xúc đất mà mọi người nói về sau nhất định sẽ sắp xếp.