Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 50: Có bệnh, phải trị!

Cập nhật lúc: 2025-01-26 00:23:43
Lượt xem: 243

Không chỉ Lục Minh Tự bùng nổ, Trần Tố ở đầu mạng bên kia cũng bùng nổ.

Hai mắt anh ta trợn lên, toàn thân như hóa đá.

Trần Tố vừa rồi còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi Lục Dạng cứu vớt lấy hình tượng của Lục Minh Tự. Kết quả là, vừa xử lý xong  công việc, mở phát sóng trực tiếp ra đã thấy một màn này.

Hình như…… Hơi kích thích quá rồi!

【 Nghe nói có người tìm ra Lục Dạng là fan của Giang Nghiễn Chu, thần tượng trao giải cho fan, đây là việc tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ ra! 】

【 Chị Dạng của chúng ta dữ vậy à? Người khác là trong lòng có mãnh hổ, nhưng vẫn ngửi mùi tường vi, chị Dạng là trong lòng có tường vi, nhưng vẫn ngửi mùi mãnh hổ! 】

【 Lục Dạng vẫn bình tĩnh lắm, nếu là tôi thì trực tiếp nhào lên rồi! 】

Lục Minh Tự mơ hồ, vội vàng gọi Lục Dạng.

“Dạng Dạng!”

Hắn nhìn về phía cô vừa kinh ngạc vừa quái dị: “Sao em chỉ sờ tay cậu ta mà không sờ tay anh!!”

Rõ ràng hắn cũng là anh cô, sao lại có khác biệt to lớn như thế?

Hơn nữa, hắn mới là anh trai ruột của Dạng Dạng! Nếu như muốn phân biệt đối xử, thì phải là hắn trên cơ chứ!

Ánh mắt Lục Dạng chuyển từ tay Giang Nghiễn Chu về tay Lục Minh Tự, thản nhiên đáp: “Không giống nhau.”

【 Lục Dạng cuồng tay à? 】

【 Tay Giang Nghiễn Chu đẹp mà! Không phải người cuồng tay cũng sẽ thích thôi! Bé Dạng, thay chị sờ nhiều vào, dùng sức mà sờ, sờ tay Giang Nghiễn Chu tróc da luôn cho chị!! 】

【 Muốn xuyên vào người chị Dạng, tôi cũng muốn sờ tay Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự!!! 】

Da tay Giang Nghiễn Chu vốn trắng lạnh, hơn nữa mu bàn tay khá ít mỡ thừa, khớp xương dưới ánh nắng lộ rõ từng vết gân xanh.

Mà da Lục Minh Tự mặc dù cũng trắng, nhưng so với Giang Nghiễn Chu thì không bằng được.

Vừa rồi khi bắt tay, lòng bàn tay Lục Dạng hơi xẹt qua gân xanh trên mu bàn tay của Giang Nghiễn Chu.

Trong đầu cô lập tức hiện ra bốn chữ lớn:

Mạch m.á.u cực phẩm!

Lục Minh Tự giơ tay mình lên, ngó trái ngó phải, nhìn thế nào vẫn thấy mấy ngón tay thon dài đến gần như hoàn mỹ.

Rốt cuộc là chỗ nào không giống nhau?

Nghĩ đến cái gì, hắn quét mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Giang Nghiễn Chu, sau đó đột nhiên hiểu ra.

Dạng Dạng từ nhỏ đã tiếp xúc với trung y, nhất định là vừa rồi đã tìm thấy mạch đập suy yếu của Giang Nghiễn Chu, cảm thấy anh sống không còn bao lâu!

Giang Nghiễn Chu đáng thương, rất muốn mượn cơ hội này mà nhắc nhở anh:

Có bệnh, phải trị!

Lục Minh Tự cứ như mây tan sương tạnh nhìn thấy cầu vồng, biểu cảm âu sầu trên mặt nhanh chóng biến thành nụ cười hiền từ, sau đó gật đầu tán thành với quan điểm của Lục Dạng:

“Em nói không sai, quả nhiên là không giống nhau!”

Mọi người vò đầu khó hiểu: “?”

Lục Dạng có giải thích à? Sao bọn họ không nghe thấy?

Tiểu Lưu thổn thức không thôi.

Tổ tiết mục vất vả mãi mới mời được Giang Nghiễn Chu, không thể để anh bị dọa chạy.

“Thầy Giang, ý Lục Dạng là……”

Tiểu Lưu ở trong đầu mò kim đáy biển để nghĩ ra biện pháp cứu cánh, nhưng anh ta mò đến đáy rồi cũng không phát hiện ra cái gì.

Lâm Tân Mông còn đang băn khoăn, lúc này nhìn thấy thời cơ, liền nhíu mày khuyên bảo: “Lục Dạng, như này không phải làm khó người khác sao? Mau xin lỗi đi, đừng đắc tội với người ta.”

Lục Dạng nghiêng đầu nhìn cô ta: “Người bị làm khó còn chưa nói gì, cô cũng không phải người ta, chạy ra đây nhảy nhót không sợ bị đánh nhầm à?”

Lời cô ta nói, nhìn như là đang quan tâm, nhưng lại ẩn sâu một tầng hàm nghĩa.

Lâm Tân Mông do dự bất an: “Thì……”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Lục Dạng: “Tôi hỏi là chuyện của tôi, cô đứng ở một bên, muốn xem kịch thì yên lặng chút.”

Bị chọc trúng suy nghĩ, mặt Lâm Tân Mông trắng bệch.

“Chỉ là tôi sợ… sợ cư dân mạng sẽ nhân cơ hội mắng cô…. Cho dù bị hiểu lầm, phải rời khỏi chương trình, tôi cũng không muốn cô bị bọn họ mắng như vậy……”

Lục Dạng mặt không đổi sắc: “Cư dân mạng chỉ là mất đi một cơ hội mắng tôi, mà cô lại mất đi cả đời làm nghệ thuật à?”

Lâm Tân Mông nghẹn ngào: “……”

Sao lại không theo kịch bản thế này?

Hay cô đổi tên thành Lộ Tử Dã* luôn đi!

(*: Ý chỉ những thứ không chính thức, không theo trình tự, không chuyên nghiệp.)

Gọi Lục Dạng làm gì nữa.

Lục Dạng lại ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, thong dong mở miệng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-50-co-benh-phai-tri.html.]

“Cho dù là ai đưa ra yêu cầu, mặc kệ là có hợp lý hay là không, anh đều có thể từ chối, bởi vì đây là quyền lợi của anh.”

Sau đó, cô nghiêm túc nói: “Có nghĩa là, em đề ra yêu cầu thế nào là chuyện của em, mà từ chối hay không là chuyện của anh.”

【 Cho nên…… anh đảm bảo quyền lợi của anh, em cũng thế, mọi người cùng chung sống hoà bình? Ồ? Sao nghe cũng hợp lý nhỉ. 】

【 Hay vậy! Nói ra yêu cầu trước, sau đó đưa quyền lựa chọn cho đối phương! Cho dù đối phương có đồng ý hay không, đều sẽ không xấu hổ. Học được rồi! 】

Lục Minh Tự trừng mắt nhìn Giang Nghiễn Chu, dùng thần giao cách cảm giao lưu với anh:

Nếu dám từ chối Dạng Dạng, đừng trách anh em ta không nể tình cũ, hắn sẽ thông báo cho cả thiên hạ biết anh có con ngoài giá thú!

Nhưng mà, Giang Nghiễn Chu không thèm liếc hắn một cái.

Anh hạ nhẹ môi dưới, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Có thể.”

Hai chữ vừa thoát ra, người ở đây và người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cùng lúc đứng hình tại chỗ.

Chỉ có Lục Minh Tự có biểu cảm trẻ nhỏ dễ dạy.

【 Kịch bản của chị Dạng quá thâm, khiến Giang Nghiễn Chu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo! 】

【 Lục Minh Tự ở bên cạnh cứ như đồ thừa ấy ha ha ha ha ha ha, thừa rất rất nhiều. 】

Phòng phát sóng.

Triệu Ngôn Thuật đang cùng đạo diễn xem phát sóng trực tiếp.

Anh ta nhìn ngũ quan khắc sâu và cái mũi thẳng tắp của Giang Nghiễn Chu, trong đầu như phun trào núi lửa, phát ra tiếng nổ lớn.

Có, thể!?

Yêu già trong núi nói có thể, nhưng anh thì không bao giờ!

Từ sau khi biết Giang Nghiễn Chu muốn đến, đạo diễn vẫn luôn cười không khép được miệng: “Thầy Giang quả là thích đùa!”

Triệu Ngôn Thuật ha ha cười: “…… Đúng vậy.”

Đầu tiên là thăm ban, sau đó dọn sạch thuỷ quân, bây giờ còn đến đây trao giải.

Giang Nghiễn Chu bắt đầu chơi chơi chơi, Triệu Ngôn Thuật cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.

Không, phải, là, đùa à.

Đùa con bê ấy!

“Bang!”

“Đạo diễn, không ổn rồi!” Nhân viên công tác đột nhiên phá cửa xông  vào.

Nụ cười của đạo diễn lập tức biến mất không còn dấu vết, sắc mặt nghiêm nghị: “Hoảng loạn cái gì, không biết gõ cửa à?”

Nhân viên công tác khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, thưa đạo diễn!”

Đạo diễn không vui hỏi: “Có chuyện gì?”

Nhân viên công tác: “Phòng phát sóng trực tiếp nhiều người quá, sập rồi……”

Phòng phát sóng trực tiếp, người xem đang nhón chân mong chờ, giây tiếp theo, màn hình đột nhiên tối thui, hiện ra một dòng chữ:

Phòng phát sóng trực tiếp đã quá tải, xin vui lòng thử lại sau.

Vuốt nửa ngày vẫn không tải lại được trang, người xem quyết định thay đổi trận địa, siêu thoại Weibo thẳng tiến, vào weibo chính thức của chương trình dò hỏi tình hình.

Cuối cùng, không bao lâu thì đẩy chương trình lên top 1 của bảng xếp hạng siêu thoại.

Chốc sau, Weibo cũng sập.

Weibo hoảng loạn, phòng phát sóng trực tiếp hoảng loạn, tổ đạo diễn  cũng không khá hơn là bao.

Đương sự Lục Dạng vẫn ung dung tháo huy chương xuống, ngón tay móc lấy dây huy chương. Cô nhướng mày, đôi mắt sáng như sao trời.

“Lần sau gặp lại thì em sờ.”

Mạch m.á.u tốt như vậy, phải sờ thật chậm. Không được sốt ruột.

Nghe vậy, lông mày Giang Nghiễn Chu khẽ động, đôi mắt nâu trong trẻo hơi nheo lại: “Được.”

Quần chúng ăn dưa - Ôn Tiên mở to hai mắt: Đã học được!

Tạo ra cơ hội gặp mặt tiếp theo! Để lần gặp mặt sau tăng thêm chút cảm giác chờ đợi!

Lục Minh Tự giơ tay nhéo nhéo mũi, âm thầm thở dài một hơi.

Trộm vía, Giang Nghiễn Chu còn có thể sống đến lần gặp mặt sau.

Giang Nghiễn Chu: Em thích tay anh à?

Lục Dạng: Người khác chỉ có thấy bề ngoài của anh, còn em có thể thấy được mạch máu.

 

Loading...